Giờ khắc này, Diệp Viễn cảm giác được sức mạnh trước nay chưa từng có!
Trước đó sử dụng một chiêu Nguyên Lực Nhiên Thiêu này, sẽ có một ít năng lượng bị tổn hao đi mất.
Diệp Viễn luôn theo đuổi chính là chỗ nguyên lực chuyển đổi được giữ lại trăm phần trăm, lấy Thương Hoa Kiếm phóng thích ra ngoài!
Nhưng muốn làm được trăm phần trăm, nói nghe thì dễ.
Lần lượt đối công với Thiên Vũ, Diệp Viễn vẫn luôn tìm tòi xem làm thế nào giảm mức tiêu hao này xuống thấp nhất!
Hiện tại, cuối cùng hắn đã làm được!
“Cửu Kiếm Thức! Lên cho ta!”
Chín đạo kiếm quang hợp làm một thể, kiếm quang càng như muốn chói mù hai mắt của đám người!
Khi nhìn thấy một kích cuối cùng này của Diệp Viễn, trong lòng Thiên Vũ lập tức sinh ra một loại cảm giác không thể địch lại!
Vốn dĩ Thiên Vũ còn định dùng một chút nguyên lực cuối cùng để tiếp tục đối công với Diệp Viễn, nhưng mà khi nhìn thấy một chiêu này, hắn liền trực tiếp từ bỏ.
Sau đó hắn dùng chút nguyên lực cuối cùng còn sót lại đó thúc giục võ kỹ thân pháp, lấy tốc độ nhanh nhất làm ra động tác né tránh!
“Xoạt!”
Kiếm quang cực nhanh, Thiên Vũ quyết định cũng chỉ là chuyện trong tích tắc.
Ngay tại chỗ thân thể Thiên Vũ vừa mới rời đi, kiếm quang vụt qua sát bên tai, cắt đứt một lọn tóc của hắn bay ra ngoài.
Chậm một chút nữa thì thiên tài tuyệt đỉnh vừa mới lĩnh ngộ hình thức ban đầu của chân ý, sẽ phải đầu một nơi thân một nẻo!
Nói thì chậm, kỳ thật chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Vừa rồi một sát na kia, tóc gáy của tất cả mọi người đều dựng hết lên, chỉ cảm thấy phía sau lạnh toát. Không ít người còn siết chặt nắm đấm, hô hấp có chút không được thông thuận.
Một kiếm này quá mạnh!
Nếu chính diện đón đỡ Thiên Vũ hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Đợi đến khi trông thấy Thiên Vũ né tránh một kiếm này rồi, tất cả mọi người mới thở dài một hơi.
Thiên Vũ cũng lấy lại tinh thần, có điều chờ hắn kịp phản ứng, phát hiện toàn bộ phía sau lưng đều đã ướt đẫm.
Còn may là vừa rồi đầu óc của hắn đủ thanh tỉnh, nếu là liều mạng một cái, không chết cũng phải trọng thương!
Vừa buông lỏng, Thiên Vũ phát hiện ngay cả sức lực nhấc tay lên hắn cũng không có, đặt mông ngồi trên mặt đất, càng không ngừng thở hổn hển.
“Hô… Hô…, Diệp Viễn, ngươi thắng!” Thiên Vũ thớ dốc nói.
Lúc này đầu hắn đầy mồ hôi, tựa ở trên chuôi kiếm, căn bản là không nhấc lên nổi.
Chỉ là hắn nói xong hồi lâu, đối diện cũng không hề có phản ứng, không khỏi nối lên nghi ngờ.
Nỗ lực ngẩng đầu, hắn phát hiện lúc này Diệp Viễn ngồi xếp bằng, lại còn tiến vào trạng thái nhập định!
Gia hỏa này, chẳng lẽ lại lĩnh ngộ được cái gì?
Vừa rồi trạng thái của Diệp Viễn rõ ràng còn bết bát hơn so với hắn, lại có thể phát ra một kiếm tuyệt cường kia, cũng là bởi vì lĩnh ngộ được cái này?
Giờ này khắc này, một chút đắc ý của Thiên Vũ bởi vì lĩnh ngộ chân ý hình thức ban đầu, đã không còn sót lại chút
gì-
Trước mặt ngộ tính của Diệp Viễn, hắn cam bái hạ phong!
Chỉ nhìn uy lực của một kiếm cuối cùng kia, là biết thứ mà Diệp Viễn lĩnh ngộ được ghê gớm đến thế nào!
“Cạch!”
Đúng lúc này, phía sau Thiên Vũ truyền đến một tiếng vang thật lớn!
Ánh mắt mọi người nhìn sang, cũng bị cả kinh đến trợn mắt há mồm.
Cách đó không xa phía sau lưng Thiên Vũ là nham thạch trên Đắc Thắng Phong, vô cùng cứng rắn. Lúc này một khối nham thạch lớn, lại chậm rãi trượt xuống!
“Xuy…”