Lần trước lúc chưa biết về bí cảnh, Diệp Viễn đã lừa gạt được từ Thiên Càn Tông một lượng Nguyên tinh lớn.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Sau này ở Cuồng Phong giới, để cảm tạ Diệp Viễn, Tiêu gia cũng tặng một lượng lớn Nguyên tinh, cơ bản Diệp Viễn vẫn chưa động đến.
Tên tiểu tử này so giàu với mình?
Thật đúng là mắt chó của hắn bị
mù!
“Ta hai trăm năm mươi viên!” Tên trẻ tuổi đó lại lên tiếng.
“Phù phù…”
Lần này, những người xem náo nhiệt bên cạnh đều không nhịn được nữa, không khỏi phì cười.
Diệp Viễn nghe xong cũng vui vẻ, hóa ra tên tiểu tử này là một tên hề, đến để chọc cười?
Thấy mọi người cười nhạo, nhất thời tên trẻ tuổi còn chưa kịp phản ứng lại, một hộ vệ Hóa Hải tầng bốn phía sau hắn vội vàng tiến tới nói nhỏ bên tai hắn vài câu.
Tên trẻ tuổi bỗng nhiên bừng tỉnh, mặt đỏ đến mang tai.
Hắn trừng mắt nhìn xung quanh một lượt, tức giận nói: “Cười cái gì mà cười? Còn cười nữa, có tin ta đập hết sạp hàng của các ngươi không? Để cha ta thu lại thẻ bài của các ngươi, cho các ngươi không có chỗ mà đứng trong Hân Dương Thành!”
Những chủ quầy hàng kia đúng là đã dính chiêu này, lập tức thu lại bộ mặt cười cợt.
Tên trẻ tuổi đó thấy vậy thì cười đắc ý, nhìn Diệp Viễn một cái như đế thị uy.
Diệp Viễn cũng đoán được thân phận không bình thường của tên trẻ tuổi này, nhưng mà chính bản thân hắn cũng xuất thân là một công tử hoàn khố, chẳng lẽ còn sợ một tên quần là áo lượt không đứng đắn sao?
Chỉ thấy hắn ha ha cười nói: “Lão nhân gia, ta không ra được hai trăm năm mươi, ta ra ba trăm, ha ha.”
“Ta ra năm trăm! Dược thảo này nguyên lực dồi dào, ta thấy không tệ, mang về ăn hẳn là có thể tăng thêm không ít nguyên lực!” Tên trẻ tuổi hung hăng nói.
Diệp Viễn không còn gì đế nói, tên tiểu tử này lại muốn mang Thố Lục Thảo về ăn sống, thật đúng là phung phí của trời!
Thực ra đa số dược liệu đều có thể ăn sống, nhưng mà có rất ít người làm như vậy, bởi vì như vậy quá lãng phí!
Hơn nữa căn cứ vào thuộc tính khác nhau của nguyên lực mà võ giả tu luyện, có khả năng một số dược liệu còn đối nghịch với công pháp tu luyện, khiến làm nhiều lợi ít thậm chí còn ảnh hưởng tới tu vi.
Tên tiểu tử này chả biết cái mô tê gì, đơn thuần là không có việc gì làm nên đi gây sự mà!
Đương nhiên Diệp Viễn không biết, tên trẻ tuổi này chính là rảnh rỗi nên thích đi gây sự.
Nói ra, cũng có chút giống với chủ nhân của thân thể này.
Tên trẻ tuổi tên là Kim Bằng, là con trai của Kim Phụng – thành chủ Hân
Dương Thành.
Thành chủ Hân Dương Thành này có tu vi Hóa Hải tầng bảy, cái này ở một quốc gia thế tục cũng được xem là ghê gớm rồi, thậm chí còn lợi hại hơn so với trưởng lão của một số đại tông.
Thực tế, mặc dù trên danh nghĩa Hân Dương Thành này thuộc về Yến Quốc, thế nhưng căn bản chính là nước trong nước, từ trước đến nay Kim Phụng đều là nghe điệu không nghe tuyên.
Nếu như không phải có con quái vật khổng lồ u Vân Tông này ở đây áp chế, e là Kim Phụng này tự lập làm vương rồi cũng nên.
Tên Kim Bằng này ỷ vào quyền lực của cha hắn, thường xuyên làm xằng làm bậy, hãm hại võ giả ở Hân Dương Thành.
Dần dần trở thành tiếng xấu lan xa.
Mà Kim Phụng cha của hắn cũng là một tay vơ vét của cải, những võ giả bày quầy bán hàng này nhất định phải được sự cho phép của phủ thành chủ, lĩnh một tấm thẻ bài ở phủ thành chủ mới được phép kinh doanh.
Chất lượng của tấm thẻ bài này vô cùng kém, hơn nữa chỉ có hiệu lực trong vòng một tháng, nhưng mà dựa vào cảnh giới khác nhau của các chủ quầy hàng đế thu phí từ năm mươi viên Nguyên tinh hạ phẩm đến năm mươi viên Nguyên tinh trung phẩm!
Võ giả đến đây bày bán hàng, mỗi năm đâu chỉ mất có mười vạn.
Chỉ tính riêng phí thẻ bài, cũng đã là một con số đáng sợ rồi!
Nhưng mà thực lực của Kim Phụng cực mạnh, những chủ quầy hàng này cũng chỉ đành cam chịu vận mệnh bị bóc lột mà thôi.
Nghe thấy báo giá của Kim Bằng, Diệp Viễn nhíu mày lại.
Tên tiểu tử này không cần suy nghĩ đã tăng thêm giá, là chủ tâm phá đám.
Cứ tiếp tục như vậy, bất luận là mình có thêm bao nhiêu, e là hắn cũng sẽ cứ thế tăng thêm.
Chẳng lẽ… mình nhất định phải ra
tay?
“Kim thiếu gia, thảo dược này ta đã bán cho hắn rồi, ngươi có trả giá cao hơn nữa ta cũng không bán!”
Điều khiến cho tất cả mọi người không ngờ tới là, lão đầu Thất Hải này lúc này lại mở miệng nói.
Hai trăm năm mươi – 250: Tiếng Trung còn có nghĩa là đồ ngốc. Hi hi