“Tội thần Hoằng Tiêu, trở về rồi!” Giản Hoằng Tiêu bái thật sâu ở đại điện, tâm thần xao động.
Bên trong yên lặng, một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Trở về là tốt rồi, về vị trí cũ đi.”
“Vâng!”
Giản Hoằng Tiêu đáp một tiếng, đi về vị trí trưởng lão.
Giản Hạo đứng ở chỗ đó, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, vô cùng lúng túng.
“Giản Hạo lão đệ, mấy năm nay, ngươi vất vả rồi.” Giản Hoằng Tiêu nhìn Giản Hạo, cười nói.
Khóe miệng Giản Hạo nhếch lên, sắc mặt khó coi tới cực điểm, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Hắn vất vả mười vạn năm, kết quả vẫn là đánh không lại Giản Hoằng Tiêu.
Mười vạn năm này, hắn chính là cái đệm lưng.
Bây giờ chính chủ trở về, hắn bị đá một cái bay ra ngoài.
Hắn không phục.
Nhưng mà, hắn cũng không có cách nào.
Ở đại đế đô Cực Vận, lời nói của Giản Túc Thao chính là thánh chỉ, không người nào dám trái lời.
Theo suy nghĩ của hắn, cho dù Giản Hoằng Tiêu khôi phục thực lực thì như thế nào?
Hắn đã từng phạm phải hành vi không thể tha thứ, lẽ nào qua mười vạn năm là sẽ được tha thứ sao?
Những đệ tử Tinh Thần Điện đã chết kia, tìm ai nói lí lẽ đây?
Nhưng mà, dường như Giản Túc Thao không có ý định giải thích.
Cứ như vậy, chuyện này liền quyết định như thế.
Giản Hạo hắn, lại trở về vị trí hộ pháp.
Đúng là mỉa mai mà!
“Chúc mừng Hoằng Tiêu trưởng lão trở về!” Giản Hạo cắn răng, cuối cũng vẫn phải tránh khỏi vị trí.
Tất cả đệ tử Tinh Thần Điện nhìn thấy một màn này, đến thở mạnh cũng không dám.
Quá lúng túng.
…
“Ta nằm mơ cùng không ngờ được, cuộc đời này lại cón có cơ hội bước vào Tinh Thần Điện! Diệp Viễn, ngươi đối với lão phu là có ơn tái tạo!” Giản Hoằng Tiêu nhìn Diệp Viễn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hắn tính toán mệnh số của chính mình, chỉ là mơ hồ cảm giác được ứng ở trên người Diệp Viễn, lại không ngờ rằng còn có thể trở lại Tinh Thần Điện.
Hơn nữa, lại còn nhanh như thế!
Lục Văn Tinh Thần Đan, hắn biết rõ chỉ Diệp Viễn mới có thể luyện ra, chỉ là không ngờ được, Diệp Viễn lại trực tiếp đưa cho hắn một viên thần đan Hạo Linh!
Lúc nhìn thấy đan dược, cả người hắn đều mơ hồ.
Sau khi uống đan dược, thần hồn hắn gần như muốn bay ra ngoài.
Cũng là vào lúc đó, chẳng những thực lực hắn tiến hơn một bước mà còn có cảm ngộ sâu hơn với “Huyền Linh Hỗn Độn Quyết”, chạm tới được cánh cửa cảnh giới Thiên Tôn!
Đều nói có đi có lại, nhưng bây giờ, hồi báo của Diệp Viễn với hắn, quả thực khiến hắn không thể nhận được.
Diệp Viễn cười nói: “Hoằng Tiêu huynh lại tới rồi đúng không? Giữa ta và ngươi, còn cần khách sáo như vậy sao?”
“Ha ha, lão phu… lão phu đây là không kìm lòng được! Đúng rồi, chiến trường Cổ Thần còn vài chục năm nữa sẽ mở ra, những người khí vận chi tử kia chẳng mấy chốc sẽ hội tụ ở đại đế đô Cực Vận. Tuy rằng, số mệnh của ngươi mạnh, nhưng mà ở trong chiến trường Cổ Thần, số mệnh hoàn toàn vô dụng. Ta nghe nói đã từng có cường giả Đạo Tổ chết ở trong đó.” Giản Hoằng Tiêu nói.
Diệp Viễn biến sắc, giật mình nói: “Cường giả Đạo Tổ? Không phải bọn họ trường sinh bất tử sao?”
Giản Hoằng Tiêu lắc đầu nói: “Cụ thể thế nào, ta cũng không biết. Loại người như thế sao chúng ta có thể phỏng đoán? Chỉ là rất lâu trước đó, ta tình cờ nghe Phượng Khởi nhắc qua.”
Bây giờ, Diệp Viễn đã biết, “Phượng Khởi” này chính là con gái của Giản Túc Thao, mà Giản Hoằng Tiêu chính là con rể của Giản Túc Thao!
Năm đó, trong số mệnh của Giản Phượng Khởi có đại kiếp, từ đó bệnh không dậy nổi.
Giản Hoằng Tiêu yêu Giản Phượng Khởi, thế là không quan tâm đệ đệ ruột ngăn cản, thi triển thuật nghịch thiên cải mệnh.
Ai ngờ thất bại trong gang tấc thì thôi đi, còn tác động đến Vạn Tượng Hồn Thiên Nghi, khiến ba mươi sáu đệ tử cùng với đệ đệ ruột của hắn, tất cả đều trở thành người khô.
Diệp Viễn nghe lời này, trong lòng dậy lên sóng biển ngập trời.