Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có điều tất nhiên Diệp Viễn sẽ không cho hắn cơ hội này, ngay khi hắn quay người chạy trối chết, Diệp Viễn thu lại Thương Hoa Kiếm, tay trái chỉ ra một chiêu!

Tuyệt Dương Chỉ!

Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

Đây đã là Tuyệt Dương Chỉ luyện đến đại thành rồi, lực sát thương tuyệt đối không yếu!

Trần Kiệt Thu cũng không nghĩ tới Diệp Viễn ứng biến nhanh như vậy, tốc độ một chiêu này cực nhanh, căn bản là hắn không kịp phòng ngự.

Chỉ nghe “Phốc phốc” một tiếng, kình khí vô hình trực tiếp xuyên thủng bắp chân của Trần Kiệt Thu.

“A!” Trần Kiệt Thu lại kêu thảm một trận, ngã lăn trên đất.

“Nói không cho tên nào trong các ngươi chạy mất, sao lại cho ngươi cơ hội chạy trốn được?” Diệp Viển bước mấy bước về phía trước, thản nhiên nói.

Trần Kiệt Thu không đế ý tới tay chân đau đớn, lộn nhào quỳ gối xuống trước mặt Diệp Viễn, khóc lóc nói: “Tiếu ca, tha mạng cho ta! Trần Kiệt Thu ta có mắt như mù, động chạm đến tiếu ca, ta đáng chết! Ta đáng chết! Chỉ cần tiểu ca tha cho ta một mạng, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngươi!”

Diệp Viễn lại lầc đầu nói: “Ta thấy mấy người huynh đệ các ngươi đều là tội ác chồng chất. Giết các ngươi cũng coi là thay trời hành đạo. Loại trâu ngựa như ngươi, ta cũng không dám thu đâu! An tâm đi đi.”

Nói xong, không cho Trần Kiệt Thu cơ hội nào, trực tiếp lấy thủ cấp của hắn.

Đối với loại cặn bã này, Diệp Viễn không có lấy một chút thương hại.

Nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên thi triển Cửu Kiếm Thức vừa rồi, Diệp Viễn nhíu mày lẩm bấm: “Cửu Kiếm Thức còn phái hoàn thiện thêm thôi, chín đạo kiếm mang này uy lực cao thấp không đều, xuất kiếm cũng không có đạt tới tốc độ mong muốn, vần chênh lệch một ít thời gian.”

Diệp Viễn lâc đầu thờ dài, hiển nhiên rất không hài lòng với một chiêu kia.

Đúng lúc này, một tiếng kêu yếu ớt vang lên: “Thiếu… Thiếu hiệp, cầu… Van cầu ngươi… Mau cứu ta.”

Diệp Viên nhìn lại, thì ra là lão tam của Nam Lĩnh tứ kiệt.

Hán bị Trần Kiệt Thu chặt đứt cánh tay, đao kia lại có mang kịch độc, lúc này độc đã phát rồi.

Giải dược đều là Trần Kiệt Thu lưu trữ, cho nên hắn mới có thể mặc kệ lão tam.

Lão tam Nam Lĩnh không có thời gian kinh ngạc trước sự lợi hại của Diệp Viễn, hần chỉ nhớ tới chính Diệp Viên ăn giải độc đan vào, kết quả Bách Tức Đảo không có một chút tác dụng nào.

Bây giờ người có thế cứu hắn, cũng chỉ có Diệp Viễn!

Diệp Viên thương hại nhìn lão tam Nam Lĩnh một chút, nói ra: “Trời làm bậy thì còn sống được, tự gây nghiệt thì không thể sống. Các ngươi nghĩ đến đánh cướp người khác, thì phải chuấn bị tốt tinh thần bị giết. Huống hồ có thể chết trong tay huynh đệ nhà mình, ngươi cũng nhắm mắt được rồi.”

Vừa rồi Diệp Viễn thờ ơ lạnh nhạt, đã sớm nhìn ra trong số bốn người này không có kẻ nào tốt.

Diệp Viễn cũng không phải kẻ ngây thơ mới ra đời, đương nhiên sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này.

Thấy Diệp Viễn muốn rời đi, lão tam Nam Lĩnh khẩn trương, vội vàng hô: “Thiếu hiệp, ta… Ta có tin tức quan trọng, chí… Chỉ cầu xin thiếu hiệp cứu ta một mạng.”

Diệp Viên không thèm đế ý đến hắn, thu lại trữ vật giới của mấy người này.

Mặc dù không trông cậy vào có thể tìm tới đồ tốt gì trên người bọn chúng, nhung tốt xấu gì cũng là chiến lợi phấm của mình mà.

“Thiếu hiệp, ta… Ta thật sự có tin quan trọng! Mấy ngày trước, mẩy người chúng ta có đi ngang qua hẻm núi Liên Nguyệt, phát hiện yêu thú xung quanh đều bạo động, dũng mãnh lao xuống chỗ sâu dưới hẻm núi, nhất định là có thiên tài địa bảo xuất thế!”

Lão tam Nam Lĩnh sợ Diệp Viên đi thật, dứt khoát nói ra trước.

Diệp Viễn nghe xong cười lạnh nói: “Có thiên tài địa báo bậc này, vì sao các ngươi không đi? Thiên tài địa bảo khiến cho tập thể yêu thú bạo động, có thể bình thường sao? Ngươi giật dây ta đi hẻm núi Liên Nguyệt, chí sợ không chí đơn giản vì đế cho ta cứu ngươi như vậy chứ?”

“Ta… Ta nào có? Thiếu… Thiếu hiệp.” Đối mặt với Diệp Viễn, lão tam Nam Lĩnh có chút ấp úng.

Hắn không nghĩ tới, Diệp Viển tuổi còn trẻ, tâm trí lại thành thục nhưthế.

Diệp Viễn cười nói: “Được rồi, vì để cho ngươi chết được nhâm mắt, ta đồng ý với ngươi nhất định sẽ đi hẻm núi Liên Nguyệt. Trước khi chết ngươi còn muốn đùa nghịch tâm cơ với ta, vậy cũng đừng trách ta.”

Nói xong, Diệp Viễn đánh một chướng xuống đính đầu lão tam.

“Thiếu… Thiếu hiệp tha mạng! A!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK