Ba người khác, cũng đều nhất trí đưa ra quyết định này.
Dù sao, phẩm chất thuốc vừa nhìn là thấy ngay, bọn họ cũng không thể nào lừa gạt nhiều người ở phía dưới như vậy…
Vẻ mặt Đan Ngọc Thiên Tôn không dám tin, bước một bước lớn tới trước mặt hai bình thuốc, thần thức nhanh chóng chìm vào bên trong.
Sau khi nghiên cứu, sắc mặt không khỏi đại biến.
Đan dược của Phiêu Vũ Thiên Tôn, đúng thật là tốt hơn hắn một tia như vậy.
Mặc dù chỉ có một chút, nhưng cuối cùng vẫn là thua.
“Sao có thể? Điều này sao có thể?” Vẻ mặt Đan Ngọc Thiên Tôn thất hồn lạc phách, hiển nhiên không tin kết quả này.
Mà một vài Luyện Dược Sư coi hắn là thần, cũng không dám tin.
“Đan Ngọc đại nhân… lại thực sự bại rồi?”
“Sao có thể như vậy? Cho dù Phiêu Vũ Thiên Tôn đột phá Tổ Cảnh, cũng muộn hơn mười vạn nam so với Đan Ngọc đại nhân, sao lại có thể thắng được?”
“Ai, kết thúc một thời đại mà!”
…
Đúng vậy, một thời đại, cứ kết thúc như vậy!
Thời đại thuộc về Đan Ngọc Thiên Tôn đã kết thúc, thời đại của Phiêu Vũ Thiên Tôn lại đang đến.
Phiêu Vũ Thiên Tôn cười nhạt nói: “Đan Ngọc huynh cho rằng, tại sao bản tôn lại giao Tông Sư Lệnh này cho Diệp Viễn lão đệ? Lẽ nào, chỉ là vì thưởng thức thiên phú của hắn thôi sao?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người, đều tập trung trên người Diệp Viễn, tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Không ai ngờ được tới lúc này, Phiêu Vũ Thiên Tôn thế mà lại lôi Diệp Viễn ra, lẽ nào nhân vật then chốt của cảnh tượng đại chiến thế kỷ này lại là Diệp Viễn?
Cả người Đan Ngọc Thiên Tôn chấn động, không nhịn được nhìn về phía Diệp Viễn lần nữa, tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Phiêu Vũ Thiên Tôn tiếp tục nói: “Trước đây bản tôn giao thủ với Diệp Viễn, có thể nói là tri âm gặp tri âm, sinh ra hiệu quả cầm sắt hòa minh, hai sức mạnh của hai người chúng ta, mỗi người cùng luyện chế ra thần đan Hưu Linh! Cũng vì vậy, cuối cùng bản tôn mới bước ra được bước cuối cùng này, thành công đột phá Tổ Cảnh!”
Đột nhiên ngươi Đan Ngọc Thiên Tôn co lại, trong mắt đều là vẻ kinh hãi, không dám tin nói: “Đan ý cộng hưởng!”
Phiêu Vũ Thiên Tôn mỉm cười gật đầu nói: “Không sai, chính là đan ý cộng hưởng! Cho nên, ngươi biết tại sao mình bại chưa?”
“Đan ý cộng hưởng? Đó là cái gì?”
“Đúng vậy, chưa từng nghe nói qua!”
“Có điều, nghe có vẻ rất lợi hại.”
…
Các Luyện Dược Sư trên quảng trường, tuyệt đại đa số đều vô cùng khó hiểu, bởi vì bọn họ căn bản là chưa từng nghe thấy từ này.
Chỉ có những đan thần thất tinh thâm niên, trong ánh mắt sáng lên, có vẻ vô cùng không ngờ được.
Lạc Thủy Thiên Tôn khẽ thở dài, giải thích: “Cái gọi là đan ý cộng hưởng, là chỉ hai người lúc đấu đan khó phân cao thấp, từ đó đạt được một loại trạng thái cộng minh kỳ diệt. Ở trong loại trạng thái này, cảm xúc của hai người đối với đan đạo, sẽ vượt xa thực lực bản thân, do đó phát huy được gấp đôi thậm chí gấp mấy lần thực lực của mình. Chỉ là, loại trạng thái này quá hiếm thấy, cho nên cũng không có nhiều người biết.”
Lúc nói lời này, vẻ mặt Lạc Thủy Thiên Tôn cũng là thần sắc bất ngờ.
Ngay cả Diệp Viễn, cũng là lần đầu tiên nghe loại chuyện như đan ý cộng hưởng.
Vẻ mặt người khác đều là vẻ chấn động, cảm thấy khó tin.
Đấu đan là một quá trình áp chế lẫn nhau, cho nên đan dược luyện chế, thông thường cũng không phải tiêu chuẩn đỉnh phong của mình.
Nhưng mà Diệp Viễn và Phiêu Vũ Thiên Tôn lại dung hợp lẫn nhau, mỗi người đều phát huy vượt trình độ, thậm chí mỗi người còn đột phá cảnh giới, đúng thật là hết sức thần kỳ.
Lần này, rốt cuộc mọi người cũng hiểu, vì sao Phiêu Vũ Thiên Tôn lại giao Tông Sư Lệnh cho Diệp Viễn.
Hắn có lòng tin với Diệp Viễn, cũng là để cảm tạ Diệp Viễn.
Sắc mặt Đan Ngọc Thiên Tôn âm tình bất định, hắn khắp nơi phòng bị Phiêu Vũ Thiên Tôn, lại không ngờ rằng lại xuất hiện chuyện xấu như Diệp Viễn.
Đan ý cộng hưởng!
Đó là trạng thái rất khó xuất hiện, giống như tỉnh ngộ vậy.
Phiêu Vũ Thiên Tôn nhớ thật kỹ lần đan ý cộng hưởng kia, lại thêm song long, lúc này mới đánh bại được lão bài Tổ Cảnh này.
“Đan Ngọc huynh đã lên tới đỉnh cao, nhưng không có tầm mắt bao quát non sông. Ngươi sợ người khác quật khởi, lo lắng mình có đối thủ cường đại, nhưng ngươi càng như vậy, thì bại càng nhanh.” Phiêu Vũ Thiên Tôn thản nhiên nói.
Đan Ngọc Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: “Không tới lượt ngươi giáo huấn bản tôn! Lần này, bản tôn nhận thua, lần đại hội Vân Đan tiếp theo, bản tôn sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi!”
Phiêu Vũ Thiên Tôn nghe vậy, cười nói: “Lời này của Đan Ngọc huynh sai ròi, lần tiếp theo không phải là đại hội Vân Đan mà là đại hội Kim Hoán!”
Đan Ngọc Thiên Tôn nghe vậy không khỏi cứng lại, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời khỏi.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, chẳng ai ngờ được, một trận khai mạc lại lấy phương thức như vậy để kết thúc.
Kể từ lúc đó, phần nổi tiếng nhất của đại hội Vân Đan, lại kết thúc sớm như thế.
Có điều, đối với Luyện Dược Sư trên quảng trường mà nói, bây giờ mới bắt đầu thời gian của bọn họ.