Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Võ giả tiến vào Hoàng Tuyền Lộ càng ngày càng nhiều, uy lực của trận pháp cũng đang tăng lên không ngừng.

Ngoại trừ hai loại thuộc tính là lôi và hỏa ra thì lại có thêm mấy loại thuộc tính công kích khác rơi xuống.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Hoàng Tuyền Lộ hỗn loạn không gì sánh được.

Chung Vô Bệnh thầm mắng trong lòng, hận không thể giết sạch những tên kia.

Nhưng vào lúc này thì bản thân hắn có muốn cũng không đủ lực.

Mặc dù lông chim Huyền Li là thánh khí thượng phẩm, thế nhưng bị công kích mãnh liệt như vậy cũng có vẻ hơi giật gấu vá vai.

Lúc mới bắt đầu hắn còn dư lực một chút, nhưng càng về sau thì không riêng gì hắn mà ngay cả những người khác cũng phải toàn lực ứng phó mới có thể nỗ lực duy trì.

Tốc độ của Diệp Viễn càng lúc càng nhanh, tâm cảnh của hắn tiến vào một loại trạng thái huyền diệu giúp cho hắn nâng cao được khả năng kiểm soát toàn diện!

Diệp Viễn biết dưới tình huống cực hạn, tâm cảnh của hắn đạt đến bình cảnh, cuối cùng cũng đã đột phá.

Nếu như dựa theo sự phân chia cảnh giới thì hẳn là Diệp Viễn đã tiến vào Tâm Như Bàn Thạch trung kỳ.

Sau khi đột phá, năng lực phân tích của hắn tăng lên rất nhiều, giúp cho tốc độ phá giải trận pháp thượng cổ lúc này cũng tăng cực lớn. Mặt khác, việc hắn điều khiển những người đồng hành cũng trở nên càng thành thạo hơn.

Cứ như vậy, tốc độ tiến lên trước của Diệp Viễn hiển nhiên là nhanh hơn rất nhiều.

Khoảng cách với lúc xuất phát ban đầu ở Hoàng Tuyền Lộ đã gần một nghìn trượng, tốc độ của Diệp Viễn càng chạy càng nhanh, cuối cùng cũng sắp đến điểm kết thúc.

Mà lúc này, mấy người Chung Vô Bệnh khó khăn lắm mới có thể đi được một nửa lộ trình.

“Sưu sưu sưu...”

Thân hình Diệp Viễn khẽ động, trực tiếp nhảy ra khỏi Hoàng Tuyền Lộ. Sau đó là những người được dẫn theo trong tay cũng đi ra một cách bình yên vô sự.

“Diệp đại ca, huynh quá cừ, ta thực sự sùng bái huynh chết mất!” An Nhân hưng phấn nhảy dựng lên.

Thiệu Khải là người tương đối hàm súc trầm tĩnh, thế nhưng lúc này cũng kích động không thôi: “Diệp Viễn... có phải ngươi đã đột phá tâm cảnh?”

Dựa vào tình trạng của Diệp Viễn cũng không khó để đoán ra được tâm cảnh của hắn đã đột phá. Hơn nữa, Diệp Viễn có thể làm được đến bước này thì hiển nhiên là tâm cảnh của hắn cao đến mức đáng sợ.

Ánh mắt của Diệp Viễn có chút nghiền ngẫm nhìn về phía Chung Vô Bệnh, cười nói: “Đây đều là nhờ Chung lão đại của chúng ta ban tặng, đã nhận mà không trả lễ thì không hay cho lắm, có lẽ chúng ta cũng nên đáp lại một chút mới phải?”

Diệp Viễn cố ý rót thêm nguyên lực để cho thanh âm xuyên thấu vào trận pháp, truyền đến tai mọi người.

Chung Vô Bệnh vừa nghe thấy thì sắc mặt không khỏi đại biến.

Hắn chẳng thể ngờ được rằng, không những hắn không gài bẫy được Diệp Viễn mà ngược lại còn giúp cho Diệp Viễn đột phá. Hiện tại Diệp Viễn lại còn muốn bẫy ngược lại hắn.

Dứt lời, Diệp Viễn giơ tay lên trực tiếp đánh một chưởng vào trong đại trận.

Cả đoạn đường xông tới trước, Diệp Viễn đã hiểu rất rõ bộ trận pháp liên hoàn này.

Hắn chỉ điểm thêm một chiêu, nhưng lại gây nên phản ứng liên hoàn của đại trận.

Lập tức, sự công kích của đại trận mãnh liệt hơn gấp mấy lần!

Lần này sự tác động rất rộng, liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Các Đại Tôn chủ đã chuẩn bị tỉ mỉ mười năm mà bây giờ không còn sót lại chút gì dưới một kích này.

“Rầm rầm rầm...”

Một vòng công kích giáng xuống thì hơn một nửa võ giả đã trực tiếp vẫn lạc. Ngay cả Chung Vô Bệnh bên này, cũng lập tức bị hao tổn mất ba người.

Còn sót lại, đều là những tinh anh trong tinh anh!

Chỉ là tình trạng của những tinh anh này cũng không hề tốt. Ngoại trừ dạng cường giả đỉnh cấp như Chung Vô Bệnh ra thì những người khác đều chịu tổn thương với nhiều mức độ khác nhau.

Chỉ còn lại gần một nửa lộ trình, sợ rằng bọn họ muốn gắng gượng vượt qua cũng không phải chuyện dễ dàng.

Thậm chí lúc này Chung Vô Bệnh muốn chửi mắng cũng không có cơ hội. Chỉ thấy hắn đánh trái đỡ phải, mệt mỏi ứng phó với công kích khắp nơi.

Khoé miệng Diệp Viễn hiện lên một nụ cười, nói: “Để bọn họ bận bịu đi, chúng ta đi trước tìm bảo vật!”

“Ha ha, đám người này lại dám sử dụng ám chiêu với Diệp lão đại của chúng ta, bọn họ đi theo sau mông chúng ta hít bụi thật là đáng đời!”

An Nhân cười lớn, đứng sau lưng Diệp Viễn lúc lắc cái mông, ra vẻ bộ dạng tiểu nhân đắc chí.

Qua khỏi Hoàng Tuyền Lộ, đập vào mắt mọi người là một cái lầu các nhỏ hai tầng.

Một đám người nhìn thấy cái lầu các này đều hưng phấn không thôi.

Bọn họ cũng biết rằng, Tôn chủ Liệt Hỏa đã đạt được bảo vật ở chỗ này mới có thể một bước lên trời, trở thành Tôn chủ.

“Đi vào đi!” Nhìn thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử của mọi người, Diệp Viễn liền cười nói.

Một đám người chen lấn nhau tiến vào trong lầu các, Diệp Viễn quan sát một phen thì thấy không có gì ở nơi đây cả.

Hiển nhiên là tầng thứ nhất của lầu các này đã bị người khác càn quét qua, đồ vật còn sót lại đã không nhiều nữa.

“Thánh khí thượng phẩm!” Bỗng nhiên có người cả kinh kêu lên.

Thật ra không cần hắn hô lên thì người khác cũng đều đã chứng kiến.

Trong góc phòng có một cái giá để kiếm, phía trên có một thanh bảo kiếm. Dựa vào khí tức của bảo kiếm thì không thể nghi ngờ gì nữa đây tuyệt đối là thánh khí thượng phẩm.

Nhìn thấy bảo kiếm, có người không kiềm chế được muốn đưa tay lấy.

“Dừng tay!” Diệp Viễn quát một tiếng chói tai, thân thể người kia run lên, tay chân khựng lại.

“Diệp... Diệp lão đại, làm sao vậy?” Người kia rụt rè sợ hãi nói.

Nghe được Diệp Viễn nghiêm nghị quát lớn như vậy, người kia lập tức cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Diệp Viễn thuận tay lấy một khúc gỗ ném qua thì thấy một vầng u quang hiện lên, “Xèo” một tiếng, vụn gỗ trực tiếp bị biến thành không khí.

Người kia thấy vậy cái cổ không khỏi co rụt lại, sau đó mới biết được mình vừa đi vòng trở về từ Quỷ Môn Quan.

“Kẻ ngu si cũng đều có thể nhìn ra đó là thánh khí thượng phẩm, ngươi cho rằng lần trước bọn họ đến đây mà sẽ không lấy sao? Ngươi xem bên kia vẫn còn một đống tro tàn, nhất định là võ giả phát động cấm chế nên bị chết cháy. Có thể đi vào được nơi đây, khẳng định đều là hạng người có thực lực thông thiên. Ngay cả bọn họ cũng không lấy được bảo kiếm mà ngươi lại có thể đụng tay vào hay sao?” Diệp Viễn buồn bực nói.

Người kia le lưỡi, lúc này mới biết mình quá lơ là.

Hắn cho rằng đi qua khỏi Hoàng Tuyền Lộ thì bên trong lầu các này cũng không có nguy hiểm gì giống như chỗ Thiền điện kia, nhưng không ngờ khắp nơi vẫn còn ẩn giấu nguy cơ!

Nhưng mà hắn lại bội phục Diệp Viễn từ đầu đến chân, Diệp Viễn cũng chỉ mới vừa tiến vào lầu các này mà đã quan sát hết những chi tiết rất nhỏ.

"Vậy... vậy chúng ta cũng chỉ có thể nhìn nó thôi sao?” Người kia có chút không cam lòng nói.

Có cấm chế cường đại như vậy bao vây lại thì khẳng định bảo kiếm này có chỗ bất phàm. Nói không chừng, không chỉ đơn giản là thánh khí thượng phẩm mà thôi.

Cứ bỏ qua như vậy làm sao bọn họ có thể cam tâm cho được?

Cho dù là ở trong Tu La Tràng thì thánh khí thượng phẩm cũng là thứ cực kỳ hiếm thấy.

Dưới tình huống bình thường, chỉ có cấp bậc Tôn chủ mới có thể sở hữu thánh khí thượng phẩm. Những sát tướng như bọn họ có thể có được một món thánh khí trung phẩm là đã rất không tầm thường rồi.

Diệp Viễn nghe vậy cười nói: "Đã đến đây rồi, làm sao có thể tay không mà về?”

Nói xong Diệp Viễn chậm rãi tiến lên mấy bước, bay thẳng đến chỗ thanh bảo kiếm kia!

Mọi người nhìn thấy cảnh này đột nhiên biến sắc.

“Diệp lão đại, cái cấm chế kia...” An Nhân gân giọng hô định đi tới kéo Diệp Viễn lại.

Nhưng hắn vừa đưa tay ra thì Diệp Viễn lại giống như cá chạch trơn tuột, làm hắn vồ lấy một khoảng không.

Trong lòng mọi người nhói một chút, nhịn không được đều nhắm mắt lại.

Nhưng mà chờ đến lúc bọn họ mở mắt ra thì Diệp Viễn đã cầm lấy thanh bảo kiếm kia ở trong tay.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cấm chế cường đại như vậy vì sao Diệp Viễn đi vào thì lại không hề gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK