Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tào Phương bưng mặt đang định nói, lại bị Tào Chính ngắt lời: “Còn không mau thả người ra, xin lỗi Diệp tiểu ca? Chuyện của Thiên Tà Tông, ngay cả thành chủ đại nhân còn chưa nói gì, cần ngươi đến lo chuyện bao đồng hay sao? Trở về úp mặt vào tường hối lỗi cho ta, còn gây thêm chuyện nữa, cẩn thận ta phế ngươi!”

Cũng giống như Nhậm Đông, từ nhỏ đến lớn Tào Phương đều là do một tay Tào Chính che chở bảo vệ mà lớn lên. Tào Chính chưa bao giờ đánh hắn như vậy, lần này khiến Tào Phương cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Có điều, mặc dù lời nói của Tào Chính tàn nhẫn, nhưng thật ra cũng không đau không ngứa, còn không quên châm ngòi quan hệ giữa Nhậm Tinh Thuần và Diệp Viễn.

Nhậm Tinh Thuần này thản là thành chủ, dựa vào không phải là tâm cơ mưu kế, mà là thủ đoạn vô cùng bá đạo.

Hắn không những có thực lực đan đạo siêu quần, mà thực lực võ đạo cũng vô cùng cường đại, thuộc vào nhân vật ngoại tộc trong đám luyện dược sư.

ở Vô Phương Thành, phàm là người không phục hắn, từ trước đến nay hắn đều dùng thủ đoạn đẫm máu để trấn áp.

Thực ra hôm nay hắn đến vốn dĩ là định làm người hòa giải, không ngờ bởi vì tính tình nóng nảy của hắn mà lại xung đột với Diệp Viễn.

Diệp Viễn có thể giải đáp được câu hỏi trên tầng bảy của Thiên Vấn Tường là có lợi rất lớn đối với đám luyện dược sư bọn hắn.

Nhưng mà thủ đoạn của Diệp Viễn lại quá ngang ngược, loại hành vi đến cửa đá quán này sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới địa vị của Vô Phương Thành trong lòng luyện dược sư.

Nhậm Tinh Thuần thân là thành chủ, không thể không đứng ra ngăn cản Diệp Viễn.

Nhưng mà Diệp Viễn đâu phải là người dễ đối phó như vậy, ngươi nói chuyện cẩn thận thì cũng coi như xong, đằng này hết lần này tới lần khác Nhậm Tinh Thuần lại mang giọng ra lệnh khiến cho Diệp Viễn cũng nổi nóng.

Không lâu sau, cuối cùng Thiên Phong cũng được đưa ra.

Diệp Viễn nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Thiên Phong, biết thời gian này e là Thiên Phong đã phải chịu không ít khổ cực, lửa giận trong lòng lại càng dâng lên.

Thiên Phong nhìn thấy một đống cường giả Đan Hoàng ở đây, không khỏi hít vào một hơi thật sâu, đi đến bên cạnh Diệp Viễn.

“Hừ hừ, u Vân Tông ta vì sự an nguy của Vô Biên giới mà đến Vô Phương Thành, vậy mà lại nhận được loại đãi ngộ này, xem ra là chúng ta tự mình đa tình rồi! Bỏ đi, lời xin lỗi của Tào gia các ngươi ta cũng không cần nữa, ta và Thái Thượng trưởng lão sẽ rời khỏi Vô Phương Thành, đỡ làm chướng mắt các vị! Thái Thượng trưởng lão, chúng ta đi!”

Nói rồi Diệp Viễn kéo Thiên Phong rời đi.

Nhậm Tinh Thuần thấy vậy, đang định ngăn Diệp Viễn, lại bị Đan Thần Tử giữ lại.

Đan Thần Tử liếc mắt ra hiệu với Ngũ Huyền, nói với Nhậm Tinh Thuần: “Nhậm lão đầu, ngươi cũng không cần làm loạn thêm nữa. Tên tiểu tử này rõ ràng là người thích mềm không thích cứng, ngươi còn như vậy nữa, e là cuộc hội họp của Vô Biên giới hai ngày nữa cũng không mở nổi.”

Nghe những lời này, lửa giận từ từ tăng lên kia của Nhậm Tinh Thuần cuối cùng cũng bị ép xuống.

Mà chỉ trong chốc lát, Diệp Viễn đã rời khỏi Lâm Lang Các, Ngũ Huyền theo sát phía sau.

Hắn lườm Đan Thần Tử một cái, cảnh giác nói: “Lão tiểu tử ngươi, lại có ý đồ xấu gì? Công hội luyện dược sư của ngươi bàng quan đứng ngoài tranh đấu, cho dù Cuồng Phong giới thực sự đánh tới, bọn chúng cũng không dám làm gì các ngươi. Ngươi đừng nói, ngươi làm như vậy cũng là vì Vô Biên giới!”

Đan Thần Tử buông Nhậm Tinh Thuần ra, khẽ cười nói: “Phải cũng tốt, mà không phải cũng thôi. Lẽ nào, ngươi không hứng thú với tên thiếu niên này? Theo ta thấy, e là tri thức của hắn về đan đạo đã vượt xa ta và ngươi nhiều lắm rồi!”

Nhậm Tinh Thuần hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu bây giờ không phải thời kỳ bất thường, lão phu nhất định phải khảo vấn tên tiểu tử thối này cẩn thận! Cho dù tri thức đan đạo của hắn có cao hơn đi chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ là một tên Hóa Hải cảnh mà thôi, còn có thể lật trời được hay sao?”

Đan Thần Tử cười nói: “Lão đầu ngươi, vẫn luôn là cái tính nóng nảy ấy. Ngươi đừng thấy tên tiếu tử này ngông cuồng vậy mà nhầm, nếu như không phải trước mắt là thời kỳ đặc biệt này, chưa chắc hắn đã khoa trương như thế. Tên tiểu tử này trong thô có tinh tế, cũng không phải là kẻ dễ đối phó.”

Nhậm Tinh Thuần hừ lạnh một tiếng, lại quay sang phía Tào Chính nói: “Đây chính là chuyện tốt mà Tào gia các ngươi làm! Các ngươi tự mình đập bảng hiệu ta không quan tâm, nhưng nếu như uy hiếp tới Vô Phương Thành, thì cũng đừng trách lão phu lật mặt không nhận người quen!”

Sắc mặt Tào Chính hơi khó coi, gật đầu đáp: “Thành chủ đại nhân yên tâm, nhất định Tào gia sẽ xử lý tốt chuyện này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK