Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều này cũng không thể trách tam tông được, vì dù sao bọn hắn cũng sở hữu những người mạnh nhất ở Vô Biên giới.

Có thể cho mở bí cảnh, đã là món quà rất lớn cho người khác rồi.

Vừa tiến vào bên trong bí cảnh, Diệp Viễn đã nhìn thấy toà tháp cao ngất ở phía đằng xa.

Tuy ở vị trí xa như vậy, nhưng Diệp Viễn cũng có thể cảm nhận rõ sự cổ xưa thần bí toả ra từ chính toà tháp.

Trong lòng Diệp Viễn khẽ run, chắc hẳn Hạo Thiên Tháp này không hề tầm thường!

Chỉ không biết vật truyền thừa bên trong là thứ gì, lại có thể khiến Lục Lâm Phong đạt tới cảnh giới như vậy!

Dường như Nhậm Tinh Thuần đã nhận ra sự nghi hoặc của Diệp Viễn nên lên tiếng giải thích: “Không ai biết rõ về nguồn gốc của Hạo Thiên Tháp, dường như nó đã đứng sừng sững ở đây ngay từ những ngày đầu Vô Biên giới hình thành. Mấy vạn năm nay, Hạo Thiên Tháp đã trải qua mười đời, nhưng vẫn hiên ngang giữa trời, cả vạn năm nay, cũng đã có hơn mười vạn võ giả thiên tài tiến vào trong đó, nhưng chỉ có duy nhất một người có thể leo lẽn tới được tầng thứ tám! Còn đa phần các võ giả khác, ngay đến cả tầng năm cũng không bò lên được! Nhưng chỉ cần tới được tầng thứ năm, cũng đã nhận được lợi ích khó có thể tưởng tượng được rồi.”

Diệp Viễn vừa nghe xong lập tức cảm thấy phấn khích, liền hỏi tiếp: “Hả? Có những ích lợi như thế nào?”

“Công pháp, võ kỹ, đan dược, vũ khí và còn nhiều nữa. Càng lên cao, sẽ nhận được phần thưởng càng hậu hĩnh.

Những võ kỹ lấy được từ Hạo Thiên Tháp, cho dù chỉ là võ kỹ cấp một cũng đã thuộc hàng nghịch thiên rồi! Sau khi tu luyện, gần như đã có thể đánh bại gần như tất cả những người cùng cảnh giới!” Nhậm Tinh Thuần nói.

Diệp Viễn không để ý tới những thứ này, võ kỹ của hắn bây giờ cũng đã đủ nghịch thiên rồi, đủ để có thể loại trừ được người cùng cảnh giới.

“Ngoài những thứ này ra còn gì nữa?” Diệp Viễn hỏi tiếp.

Nhậm Tinh Thuần cũng không lấy làm ngạc nhiên trước phản ứng này của Diệp Viễn. Hắn biết thực lực của Diệp Viễn, những thứ này không đủ để thu hút sự chú ý của hắn.

“Cảm ngộ ý cảnh!” Nhậm Tinh Thuần nói.

Mắt Diệp Viễn chợt sáng lên: “ồ? Là như thế nào?”

“Cụ thể là như nào ta cũng không biết rõ. Nhưng ta biết, nếu võ giả nào vượt qua được tầng năm và lên được tới tầng sáu, gần như đã có thể tới Thần Vực được rồi! Nhưng trong cả gần một nghìn năm nay, vẫn chưa có ai vượt qua tầng sáu. Có không ít người đã lên được tới tầng năm, nhưng đáng tiếc sau đó đều thất bại. Cả trăm năm nay không có nổi một người có thể lên được tới tầng thứ tư!” Nhậm Tinh Thuần cười khổ nói.

Cả trăm năm nay Vô Phương Thành cũng đã quá mất mặt rồi, vì ngay cả một người có thể vượt qua được tầng bốn cũng không có, lẽ nào thực lực lại kém tới vậy.

Nhưng việc này cũng có liên quan tới việc lũng đoạn Hạo Thiên Tháp của tam tông, nếu như có sự phân phối đồng đều giữa các thế lực và các võ giả tự do, nói không chừng sẽ xuất hiện thiên tài kiệt xuất.

Cách bê’ quan tự thủ này đã chặn đường sự xuất hiện của nhản tài.

Diệp Viên khẽ gật đầu, thiết nghĩ có lẽ tên Lục Lâm Phong đó đã cảm ngộ được ý cảnh trận đạo ở Hạo Thiên Tháp này nên mới có thể một bước lên trời.

Chỉ là Diệp Viễn rất hiếu kỳ, rốt cuộc Hạo Thiên Tháp này là như thế nào.

Khi Lục Lâm Phong còn ở hạ giới, cảm ngộ ý cảnh đã vượt xa trình độ của một tiểu thế giới như Vô Biên giới này. Hơn nữa hắn cũng chỉ mới vượt qua được tầng bảy, vậy thì lẽ nào đồ ở tầng thứ tám và thứ chín có thể đạt tới trình độ của Thần Vực?

Tại sao sự tồn tại như vậy lại xuất hiện ở Vô Biên giới?

Trên cả chặng đường, Diệp Viễn không ngừng đánh giá toà tháp khổng lồ đó, càng nhìn lại càng thấy không bình thường.

Gần tới nơi, Diệp Viễn nói với Nhậm Tinh Thuần: “Lão đầu, ông tới chào hỏi với bọn họ đi, ta tự mình đi loanh quanh.”

Nhậm Tinh Thuần sớm đã quen với cách xưng hô này của Diệp Viễn nên không thèm để ý nữa. Nếu so đo việc này với Diệp Viễn, thì hẳn đã sớm tức chết rồi.

Nhậm Tinh Thuần cũng phát hiện ra, Diệp Viễn rất có hứng thú với Hạo Thiên Tháp này nên chỉ gật đầu nói: “Được, tự ngươi đi xem đi. Ta tới chào hỏi với mấy người bạn cũ. Đông Nhi, Tào Phương, hai con đi cùng với ta, tới chào hỏi mấy vị tiền bối.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK