Không biết bao lâu sau, Diệp Viễn bỗng thấy cảnh tượng trước mắt bừng sáng, rộng mở và quang đãng.
Đưa mắt nhìn quanh, hẳn nhận ra mình đã vào trong một hang đá cực lớn.
Nhìn kỹ hơn mới thây, chính giữa hang đá có một cây cột đá lớn, một đám võ giả đang bị trói trên cột.
Những võ giả này chính là đám Quân Thiên Vũ bị Từ Diễm bắt đi.
Xung quanh cột đá, khắp hang đá treo lơ lửng mấy nghìn ngọn đèn.
Ánh đèn yếu ớt lóe lên, nối với nhau thành một mảng lưới lớn.
Giữa tấm lưới lớn, cá đám võ giá lộ vẻ mặt thống khổ, tựa như có thứ gì trên người đang bị hút ra.
Nhìn thấy tình huống này, Diệp Viễn lập tức biến sắc:” Thương Viêm Tà Hỏa! Tinh Lam Ly Hỏa Trận!”
Trong lúc vô tình, Diệp Viễn đã bước vào một đại trận được bố trí bằng Nguyên Hỏa.
“Bốp… Bốp… Bốp..
iì
Một bóng người từ phía sau cột đá bước ra, chậm rãi vỗ tay mấy cái, cười nói: “Tiểu tử nhà ngươi quả là có chút kiến thức đó, dọc đường đi thấy thủ đoạn của ngươi ùn ùn không dứt, nhưng không ngờ ngay cả Thương Viêm Tà Hỏa và Tinh Lam Ly Hỏa Trận mà cũng biết!”
Bóng người kia không phải ai khác, chính là gã Từ Diễm đã biến mất lúc trước.
Diệp Viễn thấy vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, nói: “Ngươi hao tốn bao công sức dẫn ta đến đây, hẳn không phải chỉ để tâng bốc ta vài câu đâu nhỉ?”
Từ Diễm cười nói: “Trông bộ dạng ngươi có vẻ trấn tĩnh, không biết lát nữa ta lôi Nguyên Hỏa trong cơ thể ngươi ra thì ngươi còn có thể bình tĩnh như thế không?”
Từ Diễm nhìn chằm chằm Diệp Viễn, như muốn thấy vẻ thất kinh trên mặt hắn.
Nhưng, Diệp Viễn đã khiến gã thất vọng rồi.
Trên mặt Diệp Viễn chỉ có vẻ như vừa giật mình sực tỉnh, cười nói: “Thì ra là một Nguyên Linh sắp mai một, chẳng trách ngươi ra tay bắt bọn họ mà lại bỏ qua ta, chỉ tìm cách dẫn ta tới đây.”
Từ Diễm nghe Diệp Viễn nói vậy, lập tức biến sắc, có cảm giác như vừa bị người lột sạch, dường như toàn bộ con người chân thật nhất của hẳn đều đã hoàn toàn bị bóc trần trước mặt Diệp Viễn.
“Ngươi… sao ngươi biết ta là một Nguyên Linh?” Từ Diễm lạnh lùng hỏi.
Diệp Viễn nhìn Từ Diễm như nhìn một kẻ ngu si, bình thản nói: “Ngươi bày ra trận pháp Tinh Lam Ly Hỏa này, rút nguyên lực trong cơ thế bọn họ, chẳng phải là để khôi phục lực lượng của bản thể đó ư? Ngươi muốn rút Nguyên Hỏa trong cơ thể ta, hẳn là đã để mắt đến Tiểu Hỏa của ta đã mở linh trí, sắp sinh ra Nguyên Linh đúng không? Ngươi chỉ cần cắn nuốt Tiểu Hoa là có thể khôi phục trạng thái tốt nhất của mình. Cho nên ngươi cố tình bỏ qua ta, dẫn ta tới nơi này, chính là vì sợ nhỡ đâu ta quyết liều chết với ngươi, hủy diệt mất Tiếu Hỏa, phải không?”
“Ngươi rốt cuộc là ai mà chỉ mới nhìn qua trận pháp liền có thể đoán được tất cả mọi chuyện?”
Đối mặt với Diệp Viễn, Từ Diễm đã không còn vẻ bình thản ung dung như trước nữa. Tuy thực lực của hắn cỏ thể nghiền ép Diệp Viễn nhưng giờ này khắc này, Từ Diễm đột nhiên cảm thấy Diệp Viễn là một đối thủ rất khó giải quyết.
Người thanh niên này rất đáng sợ, mình còn chưa nói gì, hắn đã có thế chỉ rõ ra thân phận của mình cùng với những bẫy rập mà mình tỉ mỉ bày ra.
Dù là một cường giả Đan Đế thì cũng không có khả năng hiểu rõ về Nguyên Hỏa đến như thế chứ?
Diệp Viễn chỉ cười nói: “Ta ư? Ta chẳng qua chỉ là một luyện dược sư thông thường mà thôi, hiện tại ta đã tiến vào trận pháp của ngươi, sống hay chết đều nằm trong tay ngươi, ngươi còn đang sợ cái gì chứ?”
Từ Diễm không còn vẻ bình tĩnh như trước, hắn nghiến răng nói: “Tiểu tử, ngươi đừng có đắc ý quá! Đợi lát nữa tiếp nhận bản thể của ta luyện hóa ngươi, hi vọng ngươi còn có thế cười vui vẻ như bây giờ!”
“Tinh Lam Ly Hỏa Trận, luyện hóa hắn cho ta!”
Sau tiếng quát lớn của Từ Diễm, những ngọn đèn này đột ngột đồng loạt phát sáng, ánh sáng bao bọc lấy Diệp Viễn.
Diệp Viễn bị ánh sáng này bao trùm lấy, dẫn bay lên giữa không trung.
Tay chân hắn đều bị Tinh Lam Ly Hỏa Trận buộc chặt, không thể nhúc nhích.
Thương Viêm Tà Hỏa cực mạnh càng không ngừng đốt cháy thân thể Diệp Viễn, một lực lượng cực kỳ cường đại đang ra sức muốn lôi Tiểu Hỏa ra khỏi cơ thể hắn.