“Ha ha…, vì sao ta không đắc ý? Lần này, trọng bảo xuất thế, nói không chừng chính là cơ hội để ta đột phá cảnh giới Thiên Thần! Trình độ mà ngươi và tên sư phụ đã chết của ngươi không đạt được, ta lại đạt được! Ngươi nói xem, vì sao ta không đắc ý?” Cao Nguyên cười lớn nói.
Nói cho cùng, hắn vẫn là tiền bối của Trịnh Khởi.
Dựa theo bối phận và thực lực của hắn, hẳn là sẽ không tự mình tới nơi này mới đúng.
Bây giờ hắn đến, đương nhiên là vì cơ duyên lần này.
Hắn đã đạp nửa chân vào cảnh giới Thiên Thần, nhưng mà vẫn chậm chạp chưa có đột phá.
Cơ duyên thế này, hắn đương nhiên sẽ không buông tha.
Trịnh Khởi bị hắn chọc cho tức đến xanh mét cả mặt, nhưng mà không có cách gì.
Mặc dù hắn hậu sinh khả úy, cảnh giới cao hơn Cao Nguyên, nhưng ai có thể ngờ được hắn lại hại chết sư tôn mới có được cơ duyên mà đạp nửa chân vào cảnh giới Thiên Thần.
Thiên phú Trịnh Khởi cũng cực kỳ xuất chúng, nhưng mà đối với cảnh giới Thiên Thần, hắn vẫn là lực bất tòng tâm.
Mấy năm nay, hắn hầu như dùng hết tất cả biện pháp, cũng không tìm được cơ hội đột phá cảnh giới Thiên Thần.
“Ngươi có thể có được cơ duyên, đột phá Thiên Thần Cảnh, nhưng ngươi cũng có thể chết ở Hoán Ma Lĩnh, trở thành một nắm cát vàng.” Diệp Viễn đột nhiên lên tiếng nói.
Sắc mặt Cao Nguyên trầm xuống, ánh mắt lộ ra hung quang, nhìn về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn bình thản không sợ, đón nhận ánh mắt của Cao Nguyên.
“Hỗn tiểu tử từ nơi nào đến, trưởng bối nói chuyện, có chỗ để ngươi xen mồm vào sao?”
Ai cũng không ngờ được, đang nói chuyện, Cao Nguyên đã giơ tay đánh một chưởng.
Một đạo chưởng lực cường đại, lấy tốc độ nhanh như chớp hướng về phía Diệp Viễn đánh tới.
Một chưởng này quá đột ngột, trước đó không có nửa điểm dấu hiệu nào, cho nên tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Bốn phía vang lên tiếng thất kinh, phảng phất như thấy cảnh Diệp Viễn bị một chưởng này đánh thành thịt nát.
Một chưởng của cường giả nửa bước Thiên Thần vô cùng cường đại, dù chỉ là thuận tay đánh một đòn cũng không phải là một võ giả Quy Khư Cảnh có thể ngăn cản được.
Nhưng mà màn tiếp theo, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Bùm!”
Một tiếng vang lớn vang lên, một gã cường giả Thần Quân tầng một bên người Cao Nguyên trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Người kia té trên mặt đất, cả người vô cùng thê thảm, hình như đã hấp hối.
Cao Nguyên đột nhiên biến sắc, kinh hô: “Pháp tắc không gian!”
Diệp Viễn cười nói: “Ừm, không tệ lắm, có chút kiến thức.”
Sắc mặt Cao Nguyên vô cùng khó coi, lấy một viên đan dược ra, trầm giọng nói với người ở bên người: “Cho hắn uống vào!”
Người bên cạnh không dám chậm trễ, vội vàng lấy đan dược cho cường giả Thần Quân tầng một không may kia uống vào, bận bịu một hồi.
Cao Nguyên nhìn về phía Diệp Viễn, tia sắc lạnh hiện ra.
Vừa rồi hắn khinh thường Diệp Viễn tuổi trẻ, nhận định là đệ tử hậu bối của Trịnh Khởi, lần này mang theo ra ngoài để học thêm kiến thức.
Nào ngờ người trẻ tuổi này lại mạnh như thế, thế mà có thể lĩnh ngộ được pháp tắc không gian!
Ánh mắt của Cao Nguyên là bậc nào, liếc mắt liền nhìn ra pháp tắc không gian của Diệp Viễn cũng không phải loại gà mờ mà là cảm ngộ rất sâu.
Một màn vừa rồi nhìn một chút thì như đơn giản, nhưng thực ra Diệp Viễn đã khống chế pháp tắc không gian, trải qua xuyên toa không gian vô cùng phức tạp mới chuyển đòn tấn công của hắn lên người tên xui xẻo kia.
Loại phương pháp này, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.
“Pháp tắc không gian! Người trẻ tuổi kia thế mà lại biết pháp tắc không gian!”
“Trời ơi, tiểu tử mới chỉ là Quy Khư Cảnh này thế mà lại lĩnh ngộ được pháp tắc không gian!”
“Hoàng thành Thiên Ưng từ lúc nào lại có tên yêu nghiệt thế này?”
…
Nghe được pháp tắc không gian, bốn phía xung quanh nổi lên tiếng thán phục.
Pháp tắc nghịch thiên bậc này, ai mà không muốn cảm ngộ?
Chỉ là có để cho bọn họ khổ tu một vạn năm, cũng không cảm ngộ nổi một cái da lông của pháp tắc này.
Những người cường giả Thần Quân Cảnh này mặc dù có thể sử dụng một phần sức mạnh không gian, nhưng mà đối với pháp tắc không gian, bọn họ vẫn chỉ là hiểu được một chút ít.
Mà Diệp Viễn mới chỉ có Quy Khư Cảnh, thậm chí còn chưa mở được tiểu thế giới của chính mình, mà đã có thể lĩnh ngộ được pháp tắc không gian.
Nhất thời, đủ loại cảm xúc đố kị, ước ao tràn ngập trong không khí.
Cao Nguyên vừa mới xuất thủ, cũng dọa cho Trịnh Khởi giật mình, nhưng mà Cao Nguyên đánh hắn, hắn còn trở tay không kịp thì sao có thể kịp cứu viện.
Ai ngờ Diệp Viễn đã sớm kịp chuẩn bị, lấy đạo của người trả lại cho người, đánh tàn phế một cường giả Thần Quân Cảnh của đối phương.
Vừa rồi tất cả ấm ức, lúc này đều hóa thành âm thầm sảng khoái.
“Cao Nguyên lão nhi, lần này ngươi nhìn nhầm rồi. Diệp Viễn cũng không phải tiểu bối gì, hắn là trưởng lão của hoàng thành Thiên Ưng ta. Chửi ngươi hai câu, vẫn là có tư cách.” Trịnh Khởi cười híp mắt nói.
Xung quanh lại mà một tràng tiếng kinh ngạc, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe nói, một Quy Khư Cảnh lại có thể trở thành trưởng lão của hoàng thành.
Có điều, dựa vào pháp tắc không gian này, dường như cũng đủ.
Người ta là chỉ một chiêu, đã suýt nữa thì giết chết một Thần Quân tầng một!
Mặc dù mọi người có hoài nghi, nhưng mà đổi thành người khác thì ai có thể làm được?
Ánh mắt Cao Nguyên băng lãnh, hiển nhiên là động sát khí với Diệp Viễn, lạnh lùng nói: “Được lắm, các ngươi đây là đang trêu chọc lửa giận của lão phu. Nếu đã như vậy, các ngươi hãy chuẩn bị tốt để nhận lửa giận của lão phu đi!”
Vừa nói, trong nháy mắt một cỗ uy áp đáng sợ đã bao phủ xuống.
Người có thực lực yếu, hầu như không đứng được.
Uy áp của nửa bậc cảnh giới Thiên Thần, quá mạnh!
Mặt Trịnh Khởi lộ vẻ ngưng trọng, thầm nhận ra thực lực của lão gia hỏa này dường như lại mạnh lên không ít.
Diệp Viễn trấn định tự nhiên, thản nhiên bình tĩnh, dường như căn bản không lo lắng.
“Ai nha, Cao Nguyên lão huynh, các ngươi tạm thời bỏ ân oán xuống trước có được không? Đối diện là ma tộc đang nhìn chằm chằm, nếu như chúng ta tự mình tranh đấu nội bộ trước, đại duyên lần này thuộc về ai, thật là khó mà nói được!” Lúc này, Lăng Tử Khôn đột nhiên xuất hiện, mở miệng nói.
Cao Nguyên biến sắc, trong nháy mắt liền thu khí thế lại.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Lăng Tử Khôn, hôm nay nể mặt mũi của ngươi, tha cho tên tiểu tử này trước! Nhưng mà sau chuyện lần này, lão phu sẽ vì đệ tử môn hạ mà đòi công đạo!”
Lăng Tử Khôn vội vàng nói: “Cao Nguyên huynh bớt giận! Cao Nguyên huynh bớt giận! Đúng rồi, vị này là Yến Trạch ở thành Tịch Vũ, hắn tương đối hiểu tình huống ở xung quanh đây, trước tiên để hắn nói một chút đi.”
Một người trung niên ở phía sau Lăng Tử Khôn đứng ta, khom người thi lễ với đám người Trịnh Khởi, Cao Nguyên nói: “Tiểu nhân Yến Trạch, bái kiến các vị đại nhân!”
“Diệp… Diệp Viễn! Ngươi là Diệp Viễn!” Bỗng nhiên, một người phía sau Yến Trạch cả kinh kêu lên.
Ánh mắt Yến Trạch có chút ngưng lại, không khỏi liếc nhìn Diệp Viễn, chợt cảm thấy có chút quen mắt.
Bỗng nhiên, hắn cũng chợt tỉnh ngộ, kinh hô: “Ngươi… ngươi là Diệp Viễn!”
Diệp Viễn đã sớm nhận ra hai người này, một người là Yến Trạch có duyên gặp một lần, một người chính là Lăng Phong, người quen cũ của hắn.
Hắn không ngờ được, lại gặp được hai người ở trong tình huống này.
Sắc mặt Lăng Tử Khôn trầm xuống, hừ lạnh nói: “Cái gì mà Diệp Viễn! Diệp Viễn là để các ngươi gọi sao? Phải gọi là Diệp đại nhân, hoặc là Diệp trưởng lão!”
Cái này không thể coi thường, Lăng Phong không rõ, nhưng Yến Trạch hiểu được, trưởng lão là có ý nghĩa gì.
Nhớ năm đó, lúc hắn nhìn thấy Diệp Viễn, đối phương bất quá mới chỉ là một tiểu tử Khuy Thiên Cảnh.
Chỉ mới qua trăm năm, Diệp Viễn thế mà lại trở thành trưởng lão của hoàng thành?
Đây… đây quá không thể tưởng tượng nổi đi?