Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một thân ảnh phiêu nhiên hạ xuống, không phải Đan Thần Tử thì còn là ai.

Nhậm Tinh Thuần không tiếp lời, mà lại trầm giọng nói: “Các người còn chưa lui xuống, lẽ nào muốn ta đích thân động thủ sao?”

Những luyện dược sư kia nghe vậy giật minh kinh hãi, vội vàng rời khỏi đại điện.

Toàn bộ những người không liên quan đều đã rời đi, bầu không khí ở đại điện trớ nên cực kỳ quỷ dị.

Ánh mắt của đám người Nhậm Tinh Thuần, Đan Thần Tử, Tào Chính, Trúc Giang đều dồn vào Diệp Viễn, giống như muốn nhìn thấu hắn vậy.

Đối diện với ánh mắt của một đám cự đầu, Diệp Viễn lại không hề sợ hãi chút nào, thản nhiên nói: “Mấy vị tiền bối, chẳng lẽ các vị muốn liên thủ để ức hiếp một tiểu bối nhỏ như ta?”

Biểu tình trên mặt đám người trở nên quái dị, tiểu bối sao…?

Có thể giải đáp hai mươi vấn đề trên tầng bảy nhẹ nhàng như vậy, thực sự có thể coi người như vậy là tiểu bối sao?

“Ha ha, lời này là từ đâu nói tới? Diệp tiểu ca, ta nhận được truyền tin của Ngũ Huyền, đặc biệt đến biếu thị cảm tạ với ngươi. Ta đã nghiên cứu Long Hổ Cương Hồn Đan này mấy chục năm, mãi mà vẫn không tìm được cửa đột phá, không ngờ hôm nay lại đạt được cách giải quyết trong tay ngươi.” Đan Thần Tử khẽ cười nói.

“Hội trưởng đại nhân không cần khách khí, ta giải đáp câu hỏi ngài đưa ra để nhận giải thưởng, hai chúng ta không ai nợ ai, không cần phải nói hai chữ cảm tạ.” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Dám nói những lời như vậy với Đan Thần Tử, ngoại trừ Nhậm Tinh Thuần ra, e là cũng chỉ có vị ở trước mắt này thôi.

Diệp Viễn không thèm để ý, ánh mắt ỉáng quắc nhìn Nhậm Tinh Thuần, ngữ chí lạnh xuống: “Thành chủ đại nhân mời a đến Vô Phương Thành, mà ngay cả rường lão của tông môn ta cũng không )ảo vệ được. Bây giờ ta tới cửa đòi ìgười, thành chủ đại nhân lại tới phá ĩám, đây là đạo tiếp khách của Vô 3hương Thành các người sao?”

Nhậm Tinh Thuần cũng không phải à người tính khí tốt, nghe thấy Diệp Viễn lói vậy, tức thì nổi cơn tam bành: “Tên iểu tử nhà ngươi thật vô lễ! Thiên vấn rường là tồn tại như vật tổ của Vô 3hương Thành ta, ngươi làm như vậy có ỉhút quá đáng rồi!”

“Ha, quá đáng sao? Ta đã cho hắn cơ hội, là bản thân hắn không cần! Nếu đã như vậy, hắn phải trả một cái giá tương ứng! Diệp Viễn ta không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện!” Diệp Viễn không nhượng bộ chút nào.

Những Đan Hoàng sơ cấp, Đan Hoàng trung cấp khác nghe ngữ khí Diệp Viễn nói ra những lời này, đều âm thầm lau mồ hôi.

Đan Thần Tử và Nhậm Tinh Thuần đều là những tồn tại tối cao vô thượng ở Vô Phương Thành, Diệp Viễn đã đắc tội với toàn bộ rồi, phải có thần kinh lớn tới cỡ nào mới làm được như vậy đây!

“Hay cho câu không sợ chuyện! u Vân Tông các người cưỡng chiếm địa bàn của Vô Phương Thành ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại còn ngang ngược với ta?” Cơn tức của Nhậm Tinh Thuần càng ngày càng lớn, càng nói lại càng lạc đề.

Ngũ Huyền thấy vậy cảm thấy không Ổn, vội vàng khuyên: “Thành chủ đại nhân, việc này vẫn nằm trong tầm kiểm soát, hai người mỗi người nhường một bước đi!”

“Hừ! Tên tiểu tử này cậy tài khinh người, ngay cả lão phu cũng không coi ra gì, thực là quá phách lối rồi! Ta tiếp đãi hắn nhưthượng khách, hắn lại hùng hổ ép người như vậy, thật đúng là một tên tiểu tử không biết trời cao đất dày là

Diệp Viễn lãnh đạm nói: “Thiên Tà Tông làm hại tứ phương, Vô Phương Thành các ngươi lại mở một con mắt nhắm một con mắt làm ngơ, chính là nối giáo cho giặc! Ta giúp các người trừ hại lại không đúng sao? Người tu luyện đan đạo tâm tồn thiện niệm, Vô Phương Thành này xưng là thánh địa đan đạo, ha ha, khó tránh khỏi là nói quá sự thật rồi!”

Tào Chính ở một bên nghe vậy sửng sốt, Tào gia hắn còn chưa nói câu nào, thành chủ đại nhân và tên tiểu tử này đã bốp chát nhau rồi, đây là chuyện gì thế này?

Mọi người đều có đôi chút không hiểu, không biết hai người này lấy đâu ra nộ khí lớn như thế.

Cuối cùng, vẫn là Đan Thần Tử đứng ra làm người hòa giải: “Hai vị đều bớt giận trước, thật ra Diệp tiểu ca giải đáp được hai mươi câu hỏi là có cống hiến cực lớn đối với sự phát triển phồn thịnh của đan đạo Vô Phương Thành ta, chỉ là không nắm đúng chừng mực thôi. Diệp tiểu ca, tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, chúng ta mà còn tranh đấu nội bộ thì chẳng phải là người thân thì đau mà kẻ thù thì mừng sao? Theo ta thấy, Tào gia thả trưởng lão của u Vân Tông ra, việc này coi như qua đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK