Trịnh Khởi, Ninh Thiên Bình và các cường giả của hoàng thành Thiên Ưng nhìn về phía Tạp Tạc, ánh mắt từng người đều phun ra lửa.
Diệp Viễn là tương lai của hoàng thành Thiên Ưng, lại bị hắn giết như thế!
Nhưng mà, bọn họ tức giận nhưng không dám nói.
Tạp Tác quá mạnh!
Nếu như không phải nể mặt mũi Tống Ngọc, sợ rằng Tạp Tác cũng đã giết bọn họ.
Giết Diệp Viễn là một chuyện, giết Trịnh Khởi lại là một chuyện khác.
Điểm này, Tạp Tác hiểu rõ, cho nên hắn không động thủ.
“Giải quyết con côn trùng rồi, chúng ta đi thôi.” Tạp Tác thản nhiên nói, phảng phất như vừa làm một chuyện rất bình thường.
Hai người Tống Ngọc cùng gật đầu, cùng với Tạp Tác phi người đi về phía trước.
Ba người cuồng nổ một đường, đánh cho Vạn Từ Huyền Quy người nổ ngựa ngã, căn bản không có sức đánh trả.
Có điều, phòng ngự của Vạn Từ Huyền Quy này vô cùng cường hãn, bất luận bọn họ oanh tạc thế nào cũng không giết chết được.
Những cường giả Thần Quân Cảnh kia nhìn thấy đều vô cùng khiếp sợ, càng có thêm một nhận thức trực quan đối với cường giả cảnh giới Thiên Thần.
Cường giả Thiên Thần Cảnh, thật sự quá cường đại.
Cho dù bị áp chế tu vi, bọn họ vẫn cường hãn như vậy, thậm chí còn có thể độn trống phi hành.
Rất nhanh, ba người liền biết mất ở tầm mắt mọi người.
Biểu hiện trên mặt Cao Nguyên vô cùng xoắn xuýt, do dự một chút, thân hình hắn xẹt một cái, phi thẳng về chỗ sâu trong rãnh trời.
Có người thì lùi bước, trực tiếp án binh bất động, bắt đầu tĩnh tọa tại chỗ.
“Đại trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ?” Ninh Thiên Bình hỏi Trịnh Khởi.
Vẻ mặt Trịnh Khởi tràn ngập bi ai, nói: “Xin lỗi, Diệp Viễn! Ta không nên lôi hắn cùng xuống nước! Bây giờ… bây giờ nên làm thế nào cho phải đây?”
Ninh Thiên Bình cũng nói: “Đại trưởng lão, chuyện này không trách ngài được, đều là tại ma tộc kia!”
Trịnh Khởi cắn răng nói: “Ta hận! Kẻ thù của sư tôn ở trước mắt, ta không thể báo thù! Bây giờ Diệp Viễn lại bị người khác giết ngay trước mắt ta, cũng không có thực lực để báo thù! Ta… ta quá vô dụng!”
Tất cả mọi người của hoàng thành Thiên Ưng đều là vẻ mặt bi thương, tràn đầy đồng cảm.
Tất cả mọi người đều không phát hiện ra, có một hạt bụi nhỏ nhẹ nhàng từ bên cạnh bọn họ bay về hướng sâu trong rãnh trời.
…
Ba người bay về phía sâu trong rãnh.
“Tiểu từ vừa rồi, sợ là trên người có không ít bí mật, chết cũng có chút đáng tiếc.” Tống Ngọc nói.
“Đó là tất nhiên! Tiểu tử này có thể ngụy trang thành ma tộc mà không bị ai phát hiện, còn có thể phát động được đại đạo thiên âm, bây giờ lại lĩnh ngộ được pháp tắc không gian, trên người sao có thể không có bí mật?” Tạp Tác nói.
“Vậy mà ngươi lại giết hắn như thế?” Tống Ngọc nói.
“Nếu không thì sao? Ngươi sẽ mở to mắt nhìn ta đưa hắn đi?” Tạp Tác hỏi ngược lại.
“Đương nhiên cái này là không thể nào!” Tống Ngọc cười nói.
“Còn không phải sao! Dạng tai họa ngầm này, vẫn nên chết sớm một chút thì tốt! Mặc dù ta ham muốn bí mật trên người hắn, nhưng mà càng quý tính mạng của mình hơn. Sợ là không cần chờ đến lúc hắn đến cảnh giới Thiên Thần thì đã có năng lực đến tìm ta rồi.” Ánh mắt Tạp Tác hơi co lại nói.
Rõ ràng, thiên phú Diệp Viễn lộ ra khiến hắn cảm giác được sợ hãi.
Nhưng Tạp Tác không ngờ được, lại đụng phải Diệp Viễn ở chỗ này.
Mấy người bọn họ vẫn luôn đi theo đại quân này từ xa, tất cả tình hình bọn họ đều nhìn thấy.
Từ khi Thiên Tinh, Địch n vạch trần thân phận Diệp Viễn, Tạp Tác liền cảnh giác.
Lúc đó ở ma tộc, Diệp Viễn gây ra động tĩnh quá lớn, Huyết Diêm điện cũng là lần đầu tiên nói với Tạp Tác chuyện Diệp Viễn hỏi thăm tin tức của hắn.
Nhưng mà cái thân phận Nguyên Tiêu này hiển nhiên là một thân phận giả, Tạp Tác không thể nào tra ra được cái gì.
Cho tới hôm nay, trời xui đất khiến thế nào hắn lại gặp phải Diệp Viễn.
Nếu như chỉ thế này thì thôi đi, nhưng mà dọc con đường này Diệp Viễn lộ ra thiên phú nghịch thiên, khiến cho Tạp Tác sợ hãi.
Quy Khư Cảnh có thể dùng thực lực đấu với ngũ đại cường giả Thần Quân tầng một, nếu còn phát triển tiếp, vậy thì còn lợi hại đến thế nào?
Càng chết người hơn là, tốc độ tu luyện của Diệp Viễn quá nhanh.
Dựa theo tốc độ tu luyện hiện tại, hắn đột phá cảnh giới Thiên Thần chỉ là chuyện trong tầm tay!
Dạng uy hiếp tiềm ẩn nảy, Tạp Tác không dám mặc kệ cho nó trưởng thành.
Nếu như lần này đã gặp phải, đương nhiên phải bóp chết nó từ trong trứng nước.
Tống Ngọc gật đầu, hắn vô cùng hiểu cách làm của Tạp Tác.
Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Con ngươi Tống Ngọc đảo một vòng, cười mà như không cười nói: “Có mấy cái đuôi nhỏ theo ở phía sau đó!”
Tạp Tác khinh thường nói: “Chỉ mấy tên tôm tép mà thôi, không gây ra được sóng gió gì. Không thức thời vậy thì trực tiếp giết chết bọn họ.”
Tống Ngọc cười nói: “Mấy tên ngu xuẩn này luôn là không biết tự lượng sức mình, cho rằng có thể chiếm được lợi ích. Lại không biết muốn chiếm lợi ích của người khác là phải mất mạng!”
Bỗng nhiên, ba người biến sắc, một đạo lực trường cường đại lao tới.
Thân hình ba người bỗng nhiên trầm xuống, thân hình đứng không vững, trực tiếp ngã xuống.
Sau khi kinh ngạc, trên mặt ba người lộ ra vẻ mừng như điên.
“Xem ra, ở ngay phía trước không xa! Loại chấn động này, ít nhất cũng là tiên thiên Thiên Thần Huyền Bảo!” Tạp Tạc hưng phấn nói.
Trên mặt Tống Ngọc cũng lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, nói: “Tuyệt đối là tiên thiên Thiên Thần Huyền Bảo!”
Sau khi mừng như điên, quan hệ giữa ba người lập tức trở nên tế nhị.
Một bầu không khí quái dị, bắt đầu lan tràn giữa ba người.
Dáng vẻ nước chảy mây trôi trước đó, nhất thời biến thành cảnh giác.
“Vút!”
Rốt cuộc Tống Ngọc cũng là tuổi còn trẻ, cuối cùng không nhịn được xuất thủ.
Tạp Tác nhếch miệng cười một tiếng, cũng xuất thủ.
Lúc này, Lôi Nghị muốn thừa dịp hai người chiến đấu, len lén chạy vào trong.
Nhưng mà hai người này sao có thể để cho hắn được như nguyện, song song đánh về phía hắn.
Nhất thời, ba người hỗn chiến, loạn thành một đoàn.
Ba cường giả nửa bậc Thiên Thần đại chiến, tình hình chiến đấu thực sự là kinh thiên động địa.
Nhưng mà thực lực ba người không kém nhau là mấy, ai cũng không làm gì được ai.
“Rầm rầm rầm!”
Sức mạnh thế giới cường đại đối chọi nhau, làm đất đá bay tán loạn.
Ba người vừa đánh vừa lao về phía trước.
Bỗng nhiên, từng quầng sáng yếu ớt ở phía trước truyền ra, ba người chỉ cảm thấy áp lực lớn như núi, động tác cũng chậm lại rất nhiều.
Xa xa, một tòa núi nhỏ màu đen, trên một vùng bằng phẳng, tản ra chấn động lòng người.
Lực trường cường đại kia, chính là phát ra từ ngọn núi nhỏ này!
“Nguyên Từ Thần Sơn! Đó… đó là Nguyên Từ Thần Sơn! Ha ha ha…, nơi đây thế mà lại tạo ra được một tòa Nguyên Từ Thần Sơn! Có Nguyên Từ Thần Sơn, thực lực của bản tọa sẽ tăng mạnh!” Tống Ngọc điên cuồng nói.
Vẻ mặt hai người khác cũng là đỏ rực, Tạp Tác cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi! Nguyên Từ Thần Sơn này, lão phu nhất định phải có được!”
Lôi Nghị lạnh lùng nói: “Các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, Nguyên Từ Thần Sơn là của ta!”
Tạp Tác cười to nói: “Vậy thì đọ sức một chút đi!”
Nguyên Từ Thần Sơn này rõ ràng là ngoài dự liệu của ba người, khiến cho họ vô cùng phấn khởi.
Nhìn thấy chí bảo, ba người không nương tay, nhao nhao lấy ra đại chiêu, tình hình chiến đấu càng thêm kịch liệt.
Chỉ là đến chỗ này, bọn họ khó đi thêm được một bước nào nữa.
Ba người đều có suy tính của chính mình, ai cũng không chịu để cho đối phương đứng ở chỗ có lợi.
Xa xa, bên trong đất đá bay loạn, thân hình Cao Nguyên xảo diệu ẩn nấp, thần sắc trên mặt biến ảo chập chờn.
Hắn là một con sói hoang dã, hắn có đủ kiên trì để lẳng lặng chờ đợi cơ hội.
Đây là hy vọng lớn nhất để hắn đột phá cảnh giới Thiên Thần, hắn không muốn bỏ qua!