Diệp Viễn lấy đan đạo ngộ đại đạo, sáng tạo ra “Hỗn Độn Thông Thiên Kinh”.
Hắn ở trên đan đạo, tự nhiên cũng sẽ đi được xa hơn.
Sau Thập Phương Đoạt Thiên Thuật, Diệp Viễn lấy “Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh” làm căn cơ, sáng tạo ra Hỗn Độn Thiên Thần Thuật.
Chỉ là sau đại đạo thiên âm lần trước, luyện dược thuật này càng trở nên cao thâm khó lường hơn.
Một khi xuất ra, liền có thể dẫn động đại đạo.
Đột nhiên, khí tức đại đạo điên cuồng tràn vào trong dược đỉnh, tất cả ổn định lại!
Ánh mắt mơ hồ kia của Ninh Tư Ngữ, cuối cùng khôi phục thanh tỉnh.
“Vừa rồi… đã xảy ra chuyện gì? Cảm giác thật huyền diệu! Ta cảm giác… dường như hiểu ra cái gì đó!” Ninh Tư Ngữ giật mình nói.
“Cảm giác thật huyền diệu!”
“Rõ ràng ta không biết luyện đan, vì sao lại có cảm giác hình như mình biết luyện đan?”
“Vừa rồi… rốt cuộc là xảy ra cái gì? Luyện dược thuật này thật thần kỳ!”
…
Từng người giống như là trải qua một giấc mộng hoàng lương, bây giờ có loại cảm giác như vừa tỉnh lại từ trong mộng.
Ngón tay Diệp Viễn lấy hộp ngọc đựng đan dược ở giữa ra đưa cho Ninh Tư Ngữ nói: “Liệt Phong Thiên Thạch Đan của ngươi, trả tiền!”
Ninh Tư Ngữ vừa nhìn, tròng mắt trợn lên tròn xoe.
“Đây… đây sao có thể? Đỉnh cao thiên phẩm! Chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút! Ngươi… ngươi còn là người sao?”
Âm điệu Ninh Tư Ngữ càng ngày càng cao, nàng cảm thấy mình nhất định là đang thấy một đan dược giả.
Gia hỏa này thế mà lại luyện ra được đỉnh cao thiên phẩm Liệt Phong Thiên Thạch Đan!
Hơn nữa, còn là lần đầu tiên luyện chế!
Ninh Tư Ngữ cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng, tất cả trước mắt quá điên đảo rồi.
Nàng tận mắt nhìn thấy Diệp Viễn luyện đan, đây tuyệt đối không thể là giả!
Còn có cảm giác huyền diệu vừa rồi, là chuyện gì đang xảy ra?
Ninh Tư Ngữ nhìn về phía Diệp Viễn, cảm thấy người trẻ tuổi này quá thần bí.
“Ừm, đây là lần đầu tiên luyện chế, còn có chút mới lạ. Ngươi có thể để một dược phôi khác ở chỗ này, ngày mai ta sẽ giúp người luyện thêm một lần, thì có thể đạt được thần phẩm.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Ninh Tư Ngữ dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ nhìn Diệp Viễn, nàng thật sự không tìm được từ ngữ nào để hình dung chấn động trong lòng lúc này.
Từ khi nào, luyện chế đan dược thần phầm, lại biến thành tùy ý thế này?
Mà lúc này, trên mặt chưởng quỹ lộ ra hồng quang hưng phấn.
Hắn thật sự không ngờ được, tiểu tử mới tới này, lại là cao thủ thâm tàng bất lộ!
Không đúng, là cao thủ, cao thủ!
Loại cao thủ thế nào mới có thể luyện đan dược thần phẩm mà giống như làm ra rau cải trắng thế này?
Cho dù là đan thần tứ tinh, cũng không làm được đi?
Lúc này, hắn cảm thấy bảng hiệu “cầu được ước thấy” này, thực sự là danh xứng với thực!
Cho tới bây giờ, Diệu Thủ Trai đều là nửa sống nửa chết.
Nhưng mà chưởng quỹ hiểu rất rõ, Diệu Thủ Trai chẳng mấy chốc sẽ trở thành tiệm thuốc nổi nhất toàn bộ hoàng thành Thiên Ưng!
“Tất cả mọi người nhìn thấy chưa? Đương gia Diệp dược sư của chúng ta, đó là có bản lĩnh thật sự! Mọi người nhớ kỹ, cầu được ước thấy! Về sau nếu như mọi người có gì cần, cứ tới Diệu Thủ Trai! Bây giờ sắc trời không còn sớm nữa, tất cả mọi người giải tán đi!” Mặt chưởng quỹ tươi cười nói.
Mọi người mang theo chấn động vô tận, rời khỏi Diệu Thủ Trai.
Ninh Tư Ngữ há miệng một cái, muốn nói điều gì, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Diệp Viễn nhìn Ninh Tư Ngữ, nghi hoặc nói: “Thế nào, không phải là không có Thần Nguyên Thạch đó chứ?”
Ninh Tư Ngữ biến sắc, bỗng nhiên lấy lại nụ cười, vẻ mặt lấy lòng nói: “Đây… ra ngoài vội vội vàng vàng, hay là… ngươi xem thế này được không, ta thấy hiệu thuốc nhỏ của ngươi không đủ người, ta làm Tiểu Dược Đồng cho ngươi?”
Diệp Viễn thâm sâu nhìn về phía Ninh Tư Ngữ, nói: “Ngươi muốn theo ta học luyện đan?”
Ninh Tư Ngữ lập tức trở thành người hâm mộ, lôi kéo Diệp Viễn cầm lắc nói: “Ngươi luyện đan thật sự quá lợi hại! Ta rất sùng bái ngươi! Ta phát hiện… ta thích luyện đan!”
Diệp Viễn tránh thoát khỏi tay nàng, ghét bỏ nói: “Ngươi thích luyện đan thì có liên quan gì tới ta? Đưa tiền đây!”
Không phải Diệp Viễn tham tài, mà là hắn bây giờ tiêu hao quá lớn.
Giá cả của linh dược cấp ba, hoàn toàn không phải là thứ mà linh dược cấp một, hai có thể so sánh.
Linh dược giống như loại đan được Liệt Phong Thiên Thạch Đan này, chỉ sợ thành phẩm cũng phải hao phí mấy trăm vạn Thần Nguyên Thạch.
Cả một đường này, vì nghiên cứu linh dược cấp ba, hắn đã tiêu không dưới mười mấy tỷ Thần Nguyên Thạch.
Cộng thêm với tiêu hao phi hành trên đoạn đường này, hắn bây giờ chỉ còn lại hai ba chục tỷ Thần Nguyên Thạch.
Thoạt nhìn thì là con số rất lớn, thật ra là miệng ăn núi lở.
Tám trăm vạn mua một viên đan dược, nghe rất đáng sợ, nhưng mà đối với đan dược thần phẩm mà nói, cũng không tính là đắt.
Bởi vì, căn bản là không mua được!
Thần phẩm đan dược Liệt Phong Thiên Thạch Đan, cho dù là đan thần tứ tinh cũng không luyện ra được.
Vẻ mặt Ninh Tư Ngữ u oán nói: “Tên gia hỏa thối không hiểu phong tình! Đòi tiền không có, muốn mạng một cái, ngươi xem đó mà làm đi!”
Nói rồi, Ninh Tư Ngữ trực tiếp đoạt lấy viên đan dược kia.
Không ngờ, Diệp Viễn nhanh hơn nàng, trực tiếp thu lại đan dược và dược phôi.
“Không có tiền, hai viên đan dược này ta liền thu lại. Hai viên Liệt Phong Thiên Thạch Đan, hẳn là sẽ không ít hơn tám trăm vạn.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Ninh Tư Ngữ biến sắc, nói: “Ngươi! Không được! Đan dược này ngươi không được lấy đi!”
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi yên tâm, vượt trên giá tiền, ta sẽ trả lại cho ngươi. Ta nói tám trăm vạn chính là tám trăm vạn, nhiều hơn một phân tiền cũng không lấy.”
Ninh Tư Ngữ gấp đến tức giận nói: “Không được! Linh dược Liệt Phong Thiên Thạch Đan là ta thu thập đã lâu, đó là cho ca ca ta dùng, ngươi không thể bán!”
Diệp Viễn nhún nhún vai nói: “Vậy thì ta không quản được rồi.”
Ninh Tư Ngữ cắn răng một cái, nói: “Là ngươi ép ra, xem kiếm!”
Dứt lời, Ninh Tư Ngữ liền đâm một kiếm về phía Diệp Viễn.
“Đinh!”
Diệp Viễn động cũng không động, nhẹ nhàng bắn ngón tay ra, gảy trúng lên sống kiếm, trực tiếp làm trường kiếm chấn động rồi rơi khỏi tay.
Cổ tay Ninh Tư Ngữ tê dại, giật mình nói: “Ngươi là quái vật sao? Thực lực đan đạo đã mạnh như vậy, thế mà võ đạo cũng mạnh như thế?”
Ninh Tư Ngữ là Quy Khư trung kỳ, ở trong những người cùng tuổi, không phải số một số hai, thì cũng không phải là một người sơ kỳ Quy Khư có thể tùy ý đánh bại.
Nhưng mà, Diệp Viễn lại chỉ nhẹ nhàng búng một cái, liền khiến kiếm của nàng rơi khỏi tay.
Một khi gia hỏa này chân chính xuất thủ, vậy thì còn đáng sợ thế nào?
Bất luận là đan đạo hay là võ đạo, Ninh Tư Ngữ vẫn luôn rất tự tin với thiên phú của mình.
Nàng tu luyện cũng không phải rất khắc khổ, nhưng mà thực lực so với người cùng tuổi lại mạnh hơn rất nhiều.
Cho tới hôm nay, nàng gặp Diệp Viễn!
Tên gia hỏa đáng ghét này, hoàn toàn phá hủy lòng tin của nàng!
Diệp Viễn lại mặc kệ nàng, thản nhiên nói: “Mời đi!”
Ninh Tư Ngữ cắn răng, tức giận đến giậm chân một cái, nói: “Được rồi, ta trả thù lao là được chứ gì! Đây, chỗ này có bốn trăm vạn, đưa hết cho ngươi! Bây giờ, trên người ta không có đồng nào, không có nơi nào để đi, ngươi phải giữ ta lại!”
“Ôi, buông! Mau buông! Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Diệp Viễn trực tiếp xốc Ninh Tư Ngữ lên, đi ra ngoài cửa.
“Ầm!”
Diệp Viễn không có chút ý thương hoa tiếc ngọc nào, trực tiếp ném Ninh Tư Ngữ ra ngoài.