Trong mật thất, màu sắc sáng lạn vô cùng chói mắt.
Ánh mắt Phương Thiên dần dần sáng lên, dường như sinh ra một tia linh ngộ.
Hắn phát hiện, giữa mình và thiên đạo, thế mà lại thành lập một tia liên hệ.
Một tia liên hệ này, khiến cho hắn cảm thấy mình vô cùng cường đại!
Dần dần, màu sắc sáng lạn, tiêu tán không thấy dấu vết, ổn định lại.
Phương Thiên nhìn Diệp Viễn trước mặt, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh.
Mặc dù hắn tự thấy thiên phú mình tuyệt luân, nhưng mà nếu nói muốn trở thành người khống chế thiên đạo thì lực vẫn chưa đủ.
Nhưng mà, Diệp Viễn thế mà lại giúp hắn thành lập một tia liên hệ giữa hắn và thiên đạo, để cho hắn trở thành người khống chế!
Tiểu tử này, rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào!
“Rốt cuộc ngươi làm thế nào vậy?” Phương Thiên thở sâu, hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Trấn Giới Bi mạnh hơn so với ngươi tưởng tượng, ta có được thành tựu ngày hôm nay là nhờ có Trấn Giới Bi.”
Hắn cũng không có nói chuyện của Tiểu Thông Thiên Sơn cho Phương Thiên, không phải hắn không tín nhiệm Phương Thiên mà loại chuyện bí ẩn kinh thiên này biết rồi hoàn toàn không có lợi với Phương Thiên.
Một khi Tiểu Thông Thiên Sơn bị lộ ra, sợ rằng Đạo Tổ cũng sẽ động tâm.
Biết loại chuyện như vậy, đối với Phương Thiên mà nói không có nửa điểm tốt.
Lần này trở về đụng phải Thiên Nghiệt Tà Thần, khiến cho Diệp Viễn ý thức được rất nhiều nguyên tố không chắc chắn.
Thế là, hắn mượn sức mạnh Trấn Giới Bi, để cho Phương Thiên trở thành một người khống chế.
Bất luận từ góc độ nào mà nói, Phương Thiên là người thích hợp nhất để trở thành người khống chế.
Nghe Diệp Viễn nói, Phương Thiên không khỏi cười khổ nói: “Xem ra Trấn Giới Bi ở trên tay ta, thực sự là lãng phí.”
Từ sau khi có mối liên hệ với thiên đạo, thực lực Phương Thiên bạo phát, cảnh giới giống như là cưỡi tên lửa, một đường tăng vọt, đã đột phá đến Quy Khư sơ kỳ, thậm chí vượt qua Khuy Thiên đại viên mãn của Thiên Ly.
Nhưng mà hắn nằm mơ cũng chẳng ngờ được, mấy trăm năm ngắn ngủi, về mặt cảnh giới Diệp Viễn chẳng những đã vượt qua hắn, là thực lực chân chính có thể so với nửa bước Thần Quân.
Tốc độ tiến bộ này, quả thực khiến người ta hận không thể đập đầu tự tử.
Phải biết là, Phương Thiên hắn tích lũy năm vạn năm, mới có được tốc độ tu luyện kinh người như vậy.
Nhưng mà Diệp Viễn thì sao?
Tính cả thời gian kiếp trước của hắn, bất quá cũng mới chỉ mấy trăm năm!
Vừa so sánh xuống, chênh lệch này thật sự là quá lớn.
Diệp Viễn cười nói: “Tiền bối, chuyện của Tiên Lâm Vực, về sao liền giao cho người rồi. Lần này trở về, ta muốn đưa Ly Nhi, Bạch Quang và Tiểu Hỏa đi. Dù sao nơi đây chỉ là một tiểu thế giới, hơn nữa thiên đạo tàn khuyết không đủ, hạn chế quá lớn.”
Phương Thiên gật đầu nói: “Ngươi nói không sai! Dựa vào thiên phú của bọn họ, ở thế giới Tiên Lâm thật sự là quá lãng phí. Lão phu, không vẫy vùng nổi, nếu không ta nhất định sẽ cùng với ngươi đi Thông Thiên Giới.”
Diệp Viễn cười nói: “Tiền bối yên tâm, chờ ta đứng vững ở Thông Thiên Giới, tự nhiên sẽ đưa người và tiền bối Thiên Ly đến.”
Phương Thiên cười nói: “Vậy thì ta sẽ chờ ngày đó đến! Lần này ngươi trở về, dự định ở bao lâu?”
Diệp Viễn nói: “Không ở bao lâu, Thông Thiên Giới bên kia cũng là bầy sói! Đợi ta giải trừ lời nguyền ở vùng đất lưu đày thì sẽ tính rời đi.”
Mặc dù Diệp Viễn bây giờ đã là trưởng lão Đan Tháp, thế nhưng hắn xuất hiện, đã gây nên sự kiêng kị của đại trưởng lão.
Còn có Lộc Minh kia, Diệp Viễn đã đắc tội hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp đối phó mình.
Phe nhị trưởng lão vốn là thế yếu, ngày tháng Diệp Viễn sau này, sẽ không được thông thuận mấy.
Huống hồ, Diệp Viễn chỉ là một Quy Khư Cảnh, xen lẫn trong một đám cường giả Thần Quân Cảnh, thực sự là áp lực như núi!
Phương Thiên giật mình nói: “Người có thể giải trừ lời nguyền! Không phải nói, phải chờ tới lúc ngươi đạt tới cảnh giới của Thủy Tổ Long tộc mới có thể giải trừ lời nguyền sao?”
Diệp Viễn cười nói: “Trước kia là như thế, bây giờ… cũng không nhất thiết phải như vậy?”
…
Diệp Viễn luyện hóa Tiểu Thông Thiên Sơn, sự lý giải đối với thiên đạo, đã vượt xa trước đây khi hắn vừa mới trở thành người khống chế.
Gia tộc tứ tượng bị lưu đày, bất quá chỉ là một loại chế tài thiên đạo.
Dựa vào trình độ hiện tại của Diệp Viễn, phá giải lời nguyền này vô cùng dễ dàng.
Ở ngoài hàn đàm, lão tổ tông đang bế quan tu luyện.
Theo sự khôi phục của thiên đạo, hắn bây giờ đã tu luyện tới Khuy Thiên Thần Cảnh.
Bỗng nhiên, hai mắt hắn mở ra, ánh mắt ngập tràn chấn động.
“Đây… đây sao có thể? Lời nguyền… giải trừ rồi? Lẽ nào, là Thủy Tổ trở về sao?”
Hắn nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía hàn đàm, thân hình đột nhiên cứng lại.
Một phu nhân yểu điệu, chậm rãi đi ra từ trong hàn đàm.
Trên mặt lão tổ tông lộ ra nụ cười mừng rỡ, nói: “Quân Nhi, nhiều năm như vậy, cuối cùng ngươi cũng hồi phục rồi! Nếu Viễn Nhi nhìn thấy bộ dáng này của ngươi, nhất định là rất vui mừng!”
Phụ nhân này, chính là Ngao Quân, mẫu thân của Diệp Viễn.
Lúc này, Ngao Quân đã hoàn toàn khôi phục thanh xuân, thời gian giống như là bị đảo ngược.
Khắp khuôn mặt Ngao Quân là vẻ nghi hoặc, nói: “Lão tổ tông, đây là chuyện gì xảy ra? Trừ Thủy Tổ ra, chẳng lẽ còn có người giải trừ được sức mạnh của lời nguyền?”
Lão tổ tông lắc đầu nói: “Ta cũng không biết! Vừa rồi đang nghĩ, có phải là Thủy Tổ trở về rồi không! Hắn thương hại thời đại chúng ta chịu khổ, đặc biệt tới cứu chúng ta thoát khỏi biển khổ?”
Ngao Quân nói: “Không thể nào! Không phải nói Thủy Tổ đã mất tích mấy trăm triệu năm, căn bản bặt vô âm tín sao?”
Lão tổ tông cười nói: “Mặc kệ, tóm lại là chuyện tốt. Mọi người nhất định rất vui mừng, chúng ta đi ra xem một chút.
Cùng lúc đó, vùng đất lưu đày là một cảnh vui mừng.
Bọn họ cảm thụ được sức mạnh lời nguyền trên người mình đã tiêu tan, từng người đều hưng phấn mà gần như phát cuồng.
Tiếng hoan hô, âÂm thanh nhảy nhót vang vọng khắp bầu trời vùng đất lưu đày.
Hai người lão tổ tông và Ngao Quân ra khỏi độn huyệt, đã thấy một người trẻ tuổi đi tới.
“Viễn Nhi! Không phải con đi Thông Thiên Giới sao, sao lại ở chỗ này!” Hai người gần như cùng lúc kinh ngạc thốt lên.
Ánh mắt Diệp Viễn rơi vào trên người Ngao Quân, không khỏi cảm thấy thân thiết.
Đã nhiều năm rồi, cuối cùng cũng có thể giúp mẫu thân thoát khỏi bể khổ.
Lão tổ tông chợt nhớ tới cái gì, trên mặt lộ ra thần sắc khó tin, kinh hô: “Lẽ nào… lẽ nào lời nguyền của vùng đất lưu đày, là ngươi giải trừ?”
Diệp Viễn cười nói: “Lão tổ tông, mẫu thân, thiên hạ to lớn, về sau gia tộc tứ tượng ở vùng đất lưu đày, muốn đi đâu thì đi đó, ai cũng không ngăn cản được!”
Cả người lão tổ tông chấn động, nói: “Thật sự là ngươi! Ngươi… ngươi sao lại làm được vậy? Ngươi mới… hả? Ngươi…ngươi đã là Quy Khư trung kỳ?”
Lão tổ tông hít vào một ngụm khí lạnh, bị Diệp Viễn làm cho kinh ngạc.
Còn Ngao Quân thì vẻ mặt đều là thần sắc kiêu ngạo và vui mừng.
Bà không ngờ được, con trai mình, lại không tầm thường như thế.
Diệp Viễn cười nói: “Con ở Thông Thiên Giới gặp được một vài cơ duyên, bây giờ có thực lực phá giải lời nguyền này cũng không phải chuyện lớn gì.”
Lão tổ tông không còn gì để nói, tiểu tử này nói thật đúng là dễ dàng.
Phải biết là, ở thời đại hưng thịnh của thiên đạo, vùng đất lưu đày đã từng sinh ra không ít người đại năng.
Nhưng mà bọn họ nỗ lực vô số đời, cũng không thể nào thoát khỏi sự vây khốn của nơi này mà ra ngoài.
Nhưng mà Diệp Viễn mới chỉ dùng trăm năm thì đã phá giải được sức mạnh lời nguyền.