Diệp Viễn phi thăng, là hắn chủ động phóng ra năng lượng vượt quá giới hạn của Vô Biên Giới, kích phát thiên kiếp.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Lại nói tới loại phương thức này, cũng chỉ có người biến thái như Diệp Viễn mới dám làm như vậy.
Người khác mà làm như thế, không khác gì là tự tìm cái chết.
Có năng lực dẫn phát thiên kiếp, cũng sẽ có năng lực độ qua thiên kiếp!
Thời gian nửa năm gần đây, Diệp Viễn cũng không chủ động tu luyện, nhưng mà tâm cảnh của hắn ở trong bất tri bất giác đã tăng lên rất nhiều, trong lúc không hay biết gì cũng đã đạt tới Thần Du Cảnh tầng một đỉnh phong.
Đột phá lúc này, là muốn dựa vào nguyên lực mạnh mẽ như nước tràn vào.
Quá trình đột phá cũng không kéo dài bao lâu, nguyên lực ở Thần Vực dồi dào, rất nhanh hắn đã đột phá bình cảnh của Thần Du cảnh tầng hai.
Hai mẳt Diệp Viễn chậm rãi mở ra, lúc này mới quan sát Thần Vực một lần nữa.
Vào giờ phút này, trong lòng Diệp Viễn cũng hơi có chút kích động.
Trọng sinh một đời, Diệp Viễn từ một võ giả Nguyên Khí cảnh nho nhỏ, một đường tu luyện tới phi thăng Thần Vực, trong quãng thời gian này đã trải qua vô số gian nan hiểm trở.
Cùng với sự an nhàn của đời trước hoàn toàn khác nhau, đời này con đường quật khởi của hắn tràn đầy sát lực và chấn động.
Thậm chí có đến vài lần, hắn cũng đã lâm vào trong tuyệt cảnh, nhưng cũng đều đã vượt qua được.
Hiện tại đã phi thăng Thần Vực, con đường báo thù hắn đi từng bước từng bước rất vững!
Ba động nguyên lực quen thuộc này, kết cấu không gian quen thuộc này, vẫn là Thần Vực kia.
Chỉ là bây giờ Diệp Viễn đến Thần Vực, tâm cảnh đã rất khác rồi.
“Tiểu tử, đừng nhìn nữa! Ngươi xem hai huynh đệ chúng ta là không khí hay sao?” Trình Giang nhìn thấy Diệp Viễn đột phá xong, không khỏi nổi nóng nói.
Suy nghĩ của Diệp Viễn bị Trình Giang đánh gãy, nhưng mà vẫn cười nói: “Vị huynh đài này không biết có gì chỉ giáo?”
“Huynh đài? Hô hô, tiểu tử, phải gọi là đại nhân! Chỉ tiểu tử vừa mới phi thăng, thật đúng là không biết trời cao đất rộng mà!” Trình Giang cười lạnh nói.
“Đại nhân? Các hạ chẳng qua chỉ là võ giả Vô Lượng cảnh tầng một, cũng xứng với hai chữ “đại nhân” này sao?” Diệp Viễn bật cười nói.
“Chẳng qua chỉ là võ giả Vô Lượng Cảnh tầng một? Ha ha, khẩu khí thật là lớn! Tiểu tử mới phi thăng, quả nhiên là không biết trời cao đất rộng mà! Ngươi đi hỏi hai người bên kia một chút, bọn họ có nguyện ý ngoan ngoãn gọi ta hai tiếng đại nhân hay không!” Trình Giang dường như là đã sớm nhìn quen biểu hiện của Diệp Viễn, cười lạnh nói.
Hai người một già một trẻ bên kia nghe thấy lời này, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Lúc trước bọn họ đã bị dạy dỗ một trận, hơn nữa bảo vật trên người cũng bị vơ vét không ít.
Nghe Trình Giang hỏi tới, thiếu niên kia không thể không gật đầu nói: “Vị huynh đệ kia, vẫn là nên đem ngạo khí ở hạ giới thu lại đi! Nơi này… không thích hợp!”