“Binh!”
Diệp Viễn bay lên không trung, nguyên lực vừa đứt, trực tiếp từ không trung rơi xuống, tạo ra một âm thanh như bị bóp nghẹt…
Lần này, Diệp Viễn yên lặng rất nhiều.
Hắn cuộn cả người mình trên mặt đất, run rẩy.
Diệp Viễn cắn chặt hàm răng, phát ra tiếng kêu “Két két”.
Có vài lần hắn đã đau hôn mê bất tỉnh, rồi lại vì đau mà tỉnh lại.
Cứ thế lặp lại, ý thức của hắn dần dần trở nên mơ hồ.
Lúc này Diệp Viễn làm sao còn dư sức đi thúc dục cái gì mà Tâm Như Bàn Thạch. Chống đỡ hắn chính là một tín niệm!
Đó là tín niệm báo thù!
Hắc Phong hiện tại nhận thức Diệp Viễn là chủ của hắn, đối với nỗi đau khổ của Diệp Viễn hắn cũng cảm động lây.
Có vài lần hắn muốn qua đỡ Diệp Viễn, đều bị Long Đằng ngăn lại.
“Hiện tại qua đó giúp hắn, chính là hại hắn!” Sắc mặt Long Đằng nghiêm trọng, chỉ nhàn nhạt lưu lại những lời này.
Đối với Diệp Viễn mà nói, hiện tại, mỗi phút mỗi giây đều dài như vậy.
Một ngày trôi qua trong nháy mắt, nhưng đối với Diệp viễn mà nói, đó giống như một đời.
Thân thể hắn nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy, các đốt ngón tay gãy kêu răng rắc, nhìn qua không khỏi khiến cho người ta đau lòng.
Hai ngày, ba ngày… năm ngày!
Đến ngày thứ năm, Long Đằng đột nhiên mở mắt, ánh mắt đau lòng nhìn Diệp Viễn.
Diệp Viễn vẫn như trước cuộn mình trên mặt đất, nhưng tay của hắn run rẩy duỗi ra, đưa về đỉnh đầu của mình chậm rãi ấn xuống!
“Chủ nhân, đừng!” Hắc Phong gào thét, ngăn cản Diệp Viễn tự sát!
Nhưng mà, thân hình hắn còn chưa động, đã bị Long Đằng chặn lại.
Long Đằng mặt trầm như nước nói: “Đây là khó khăn nhất của hắn, nếu sống sót thì lợi hại vô cùng! Bây giờ còn tùy vào ý chí của chính hắn mạnh đến đâu!
Long Đằng nhìn chằm chằm bàn tay của Diệp Viễn, trong lòng không ngừng gào thét: Diệp Viễn, ngàn vạn lần không được từ bỏ!
“Thánh chủ, thời… thời gian một tháng sắp đến rồi!” Thần sắc Trầm Khâm phức tạp nói.
Thời gian một tháng sẳp đến, nhưng Xích Hà Cốc vẫn như trước không hề có động tĩnh, Diệp Viễn vẫn chưa ra.
Điều này có nghĩa là, Đồ u phải hao phí số thọ nguyên cuối cùng để mở ra đại trận.
Đại trận này cứ cách ba trăm năm có chu kỳ suy yếu năm ngày, việc mở trận vào lúc này là dễ dàng nhất.
Hiện tại năm ngày trong kỳ suy yếu đã qua, ĐỒ u cứng rắn tiến hành mở đại trận, cái giá phải trả ắt hẳn sẽ rất lớn.
Với tình trạng hiện taị của hắn, có thể mở ra đại trận hay không còn chưa nói chắc được.
Nhưng cho dù có thể mở ra hay không, hắn cũng đều phải chết.
Vẻ mặt của Đồ u có vẻ khá bình tĩnh, hắn cười nói: “Xem ra là ý trời! Tài năng của Diệp viễn đủ để hỗ trợ cho tương lai của Thánh Địa Xích Hà! Dùng thọ nguyên ít ỏi của ta để đổi lại hắn bình an trớ về, đáng giá!”
“Thánh chủ!” Trầm Khâm khóc không ra nước mắt kêu.
Đồ u cười vỗ vai hắn nói: “Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn! Sau khi ta chết, ngươi phải phụ tá Diệp Viễn cho tốt, khiến cho hắn mau chóng trưởng thành!”
Trầm Khâm rưng rưng mắt gật gật
đầu.
Đồ u đang định cưỡng chế thi pháp mở đại trận, đột nhiên cả ngọn núi rung chuyển!
Sắc mặt Đồ u cùng Trầm Khâm đều biến đổi!