Diệp Viễn không muốn người khác quấy rầy, cũng không phải là bởi vì hắn sợ người khác làm phiền mà bởi vì dược đỉnh quá kinh người.
Trên người hắn có Thần Quân Huyền Bảo một khi rò rỉ ra ngoài, chuyện phải đối mặt e sẽ là cường giả Thần Quân Cảnh điên cuồng đuổi giết.
Ở trên đất hoàng thành Thiên Ưng này, khắp nơi đều là Thần Quân, Diệp Viễn cũng không dám khinh thường.
Một canh giờ sau, một lô đan giải độc mới được ra lò.
Đây là đan giải độc mà Diệp Viễn tự mình sáng chế, khác biệt rất lớn đối với đan giải độc cấp ba mà mọi người vẫn biết.
“Thần phẩm!” Đại đương gia nhìn thấy đại đạo, hai mắt sáng lên từng đạo tinh quang.
Thần đan thần phẩm cấp ba, cái này không phải là thứ mọi người ai cũng có thể luyện chế được!
Ngộ Phong kia được gọi là đệ nhất Luyện Dược Sư nam thành, tính ra cũng chỉ là có thể luyện chế ra được thần đan cực phẩm.
Còn cái này, vẫn là còn phải xem trình độ Luyện dược sư.
Nhưng mà người trẻ tuổi trước mặt này, vừa ra tay chính là thần phẩm!
Đại đương gia hít một hơi khí lạnh, nhìn Diệp Viễn không ngừng chấn động.
Có điều, hắn rất nhanh phát hiện ra vấn đề, không khỏi nghi ngờ nói: “Dược sư, cái này… Đây là đan dược gì?”
Diệp Viễn trợn mắt trừng một cái nói: “Đan giải độc, còn có thể là đan dược gì? Chẳng lẽ ta bây giờ cho hắn anh uống đan dược tăng tu vi? Không uống? Không uống trả lại cho ta.”
Tay đại đương gia vội vã rụt lại, lúng túng nói: “Dược… dược sư, ta không có ý này. Có thể có chỗ dược sư không biết, độc Xích Hỏa Thực Cốt cực kỳ lợi hại, đan giải độc bình thường không thể giải được, chỉ có tìm được hạ dược đối chứng mới có thể giải độc.”
Diệp Viễn trừng mắt một cái, đang muốn phát hoả, thì đại đương gia trực tiếp lao đến bên giường, nhét luôn đan dược vào miệng nhị đương gia.
Hắn chỉ là theo bản năng hỏi một chút, dù sao thì uy lực của độc Xích Hỏa Thực Cốt cũng khá nổi danh.
Nhưng mà hắn rất nhanh phát hiện, nghi ngờ của mình hoàn toàn không có đạo lý.
Dược sư người ta đều đã nối lại tâm mạch rồi, đan dược này có thể hại người sao?
Hơn nữa, đây là đan dược thần phẩm!
Đúng như dự đoán, sắc mặt biến đen của nhị đương gia, nhanh chóng có chuyển biến tốt.
Dược hiệu của đan dược, khiến người ta thán phục.
“Đan giải độc này thật là lợi hại! Đây… lúc này mới có bao lâu chứ, độc của nhị ca thế mà hết rồi?”
“Đúng vậy, cho dù là đan giải độc Xích Hỏa Thực Cốt cũng không có hiệu quả nhanh như vậy!”
“Đây là đan giải độc gì vậy, quá khoa trương rồi! Những đan giải độc trên thị trường kia so sánh với cái này đúng thật là cặn bã mà!”
Tiếng thán phục của mấy huynh đệ nổi lên khắp bốn phía, đều bị đan giải độc của Diệp Viễn làm cho chấn kinh.
Những bang phái này của bọn họ, cuộc sống mỗi ngày chính là vết đao liếm máu, bị thương trúng độc là chuyện quá bình thường.
Nếu có loại đan dược này, ai còn sợ trúng độc?
“Phù phù!”
Sau đó nhị đương gia đứng dậy, trực tiếp quỳ gối trước mặt Diệp Viễn, cung kính nói: “Đạ tạ ơn cứu mạng của dược sư, Chu Vĩnh Điền suốt đời khó quên!”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ha ha, không cần cảm ơn ta, ta cũng không phải là chữa trị cho ngươi mà không có điều kiện gì.”
Nói rồi, ánh mắt hắn nhìn về phía đại đương gia nói: “Đại đương gia, đừng quên ước định của chúng ta!”
Đại đương gia cũng là hào khí, gật đầu nói: “Hình Quan ta nói một không nói hai, chuyện đã đồng ý với Diệp dược sư, đương nhiên sẽ không đổi ý! Có điều… Hình mỗ có một yêu cầu quá đáng.”
Diệp Viễn không để tâm, thản nhiên nói: “Nói thử xem.”
Đại đương gia nói: “Ta nghe nói Diệp dược sư vừa mới vào hoàng thành Thiên Ưng, không biết đã có nơi nào để đi chưa?”
Diệp Viễn sững sờ, nói: “Nơi để đi sao… Cũng có, chỉ là bây giờ hình như không vào được.”
Mấy ngày nay, hắn đã để A Tứ sắp xếp chuyện này, nhưng mà dường như không thể giải quyết trong thời gian ngắn.
Độ khó tiến vào trong nội thành, dường như khó hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Hoàng thành Thiên Ưng phân biệt rất rõ ràng, nội thành và ngoại thành, giống như là hai thế giới.
Nội thành, đó mới là nơi ở của tinh anh trong hoàng thành.
Đại đương gia nói: “Nếu đã như vậy, Diệp dược sư cũng phải có một nơi đặt chân, hay là… gia nhập Đồ… bang của chúng ta, có được không? Dược sư yên tâm, tất cả chi phí của ngài, đều do chúng ta chịu!”
Diệp Viễn cười mà như không cười liếc mắt nhìn Hình Quan, nói: “Các ngươi chịu? Ngươi có biết, nuôi một thần đan tam tinh, cần bao nhiêu Thần Nguyên Thạch không?”
Thần sắc đại đương gia không khỏi cứng lại, lộ ra vẻ thẹn thùng.
Hắn chỉ là ôm tâm tư thử một chút, quả nhiên không được!
Trình độ Diệp dược sư, lợi hại hơn nhiều so với Ngộ Phong, sao có thể coi trọng Đồ Long Bang?
Mặc dù Luyện Dược Sư rất có tiền, nhưng mà cũng rất đốt tiền.
Bọn họ nếu có thể nuôi được Luyện dược sư thì sớm đã nuôi rồi cần gì phải chờ tới bây giờ?
Có thể nuôi được Luyện Dược Sư, cũng chỉ có đại gia tộc có gốc rễ thâm hậu như tam đại gia tộc mới làm được.
Bang phái của bọn họ, tuy nói là nằm trong lục đại thế lực, nhưng so với tam đại gia tộc, vẫn là kém hơn không ít.
Tam đại bang phái quản lý đường phố, vậy thì cũng là đường phố Thiên Môn mà tam đại gia tộc coi thường.
Còn những nơi thật sự phồn hoa, đều là tam đại gia tộc nắm giữ trong tay.
Sắc mặt Đại đương gia lúng túng nói: “Đây… là Hình mỗ lỗ mãng rồi, mong Diệp dược sư đừng trách.”
Diệp Viễn sao có thể không biết Hình Quan có ý gì, bọn họ lần này làm mất lòng Ngộ Phong, sợ bị Ngộ Phong chèn ép nên mới hy vọng giữ mình lại.
Ngộ Phong được gọi là đệ nhất Luyện Dược Sư của nam thành, đương nhiên có sức hiệu triệu rất lớn.
Nếu như mình không chữa được cho nhị đương gia thì cũng thôi đi, bọn Hình Quan đi nhận sai, đưa chút Thần Nguyên Thạch, ngược lại cũng có thể hóa giải lúng túng.
Nhưng mà Diệp Viễn cứ nhất định chữa khỏi cho nhị đương gia, Ngộ Phong vì thể diện của mình, nhất định sẽ dùng hết sức lực đi chèn ép Đồ Long Bang.
Đến lúc đó, tình cảnh của bọ họ có thể sẽ lúng túng rồi.
Dạng như Ngộ Phong, là người bất kỳ bên nào cũng đều muốn lôi kéo.
Cho nên tình thế hiện tại của Đồ Long Bang, rất không lạc quan.
Hình quan bây giờ, ở trước mặt Diệp Viễn, căn bản không lấy ra được nửa điểm tư thế của cường giả Thần Quân cảnh.
Luyện Dược Sư, chính là mạnh như vậy.
Dù cảnh giới của hắn không cao hơn ngươi, ngươi cũng không dám đắc tội với hắn.
Đặc biệt, Diệp Viễn bây giờ là hy vọng duy nhất của Đồ Long Bang.
Diệp Viễn cười cười, nói: “Muốn ta ở lại, cũng không phải không thể. Có điều… ta sẽ không nhúng tay vào tranh chấp của bang phái các ngươi. Ngoài ra, các ngươi phải chuẩn bị cho ta một cửa tiệm.”
Toàn thân Hình Quan chấn động, không dám tin nhìn về phía Diệp Viễn.
Mấy huynh đệ bọn họ cũng là vẻ mặt chấn kinh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn đầu vẻ khó tin.
Thế… cứ như vậy là bằng lòng rồi?
Vốn dĩ bọn họ đã tuyệt vọng rồi, không ngờ được Diệp Viễn lại quay ngoắt 180 độ, thế mà lại đồng ý!
Lập tức, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
“Ha ha, không thành vấn đề! Có gì cần, Diệp dược sư cứ mở miệng! A, đúng rồi, nếu như dược sư đã yêu cầu chúng ta đổi tên, cái này… hay là ban cho một cái tên!” Hình Quan mừng rỡ nói.
Diệp Viễn hài lòng nhìn Hình Quan, hắn đương nhiên có suy tính.
Hắn phát hiện muốn đi vào nội thành, đúng là một chuyện thật sự rất trắc trở.
A Tứ kia, chỉ sợ là không trông cậy gì được.
Vạn Bảo Lâu ở nội thành, e là cũng là thế lực lớn số một số hai.
Loại tiểu tạp ngư như A Tứ này, sao có thể so được với loại thế lực kia?
Nếu đã như vậy, còn không bằng tìm một nơi đặt chân trước.
Đồ Long Bang này mặc dù là hạng người giết chó, có điều cũng là rất nói nghĩa khí, cũng cố gắng giữ chữ tín, khiến cho Diệp Viễn cảm thấy không tệ.
Nếu đã không có cách nào đi vào trong thành vậy để cho Vạn Bảo Lâu tới tìm mình là được rồi.
Diệp Viễn suy nghĩ, nói: “Đất bằng một tiếng kinh lôi, hay là… gọi là Kinh Lôi Bang đi.”