Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành động của Diệp Viễn cùng lúc khiến Thần Vương áo xanh chú ý.

“Vậy mà lại là Thiên Nhân Hợp Nhất, không ngờ được vậy mà ta còn gặp được thiên tài như vậy. Tiểu tử, bản tọa cho ngươi một con đường sống, gia nhập với bọn ta, thế nào?” Gã Thần Vương áo xanh hứng thú hỏi.

Diệp Viễn không trả lời hắn ta, vẫn nhìn chằm chằm hắn, cả người run rẩy.

Mà bên này, tất cả người của tộc Bạch Hổ đều đang cực kỳ hoảng sợ.

“Nhung Ninh! Ngươi đang làm gì!” Nhung Ấn thấy Diệp Viễn không để ý đến mình mà lại giận giữ nhìn Nhung Ninh, bèn mở miệng hỏi.

Nhung Ninh hơi cười: “Làm gì à? Không phải ngươi thấy hết rồi sao? Không phải đại trưởng lão hỏi họ làm cách nào lẻn vào lãnh địa vật tổ à, ta nói cho các người biết đáp án!”

Tuy Nhung Ấn là tộc trưởng, nhưng đầu óc hắn còn chưa nghĩ xa được đến thế.

Đột nhiên xuất hiện biến cố, đánh cho tất cả mọi người trở tay không kịp.

“Ngươi… ngươi có ý gì?” Nhung Ấn cảm thấy dường như đây là ngày đầu tiên hắn quen biết Nhung Ninh.

Mặc dù Nhung Ninh không bằng Nhung Tinh, nhưng cũng do một tay lão dạy dỗ mà ra.

“Còn có thể là ý gì? Hắn đang nói cho ngươi biết, hắn bán sạch toàn bộ tộc Bạch Hổ rồi! Tên khốn này chính là kẻ phản bội! Nhung Ninh, tộc Bạch Hổ ta đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi có thể làm ra chuyện dối thầy diệt tộc như vậy?” Bạch Giác nặng nề hỏi.

Nhung Ninh cười nói: “Đối xử với ta không tệ? Từ khi sinh ra, ta đã luôn sống dưới cái bóng của Nhung Tinh! Có hắn và Võ Mặc, ta vĩnh viễn không thể trở thành tộc trưởng của tộc Bạch Hổ! Dựa vào cái gì, họ sinh ra đã tài giỏi hơn người? Dựa vào cái gì vị trí thiếu tộc trưởng này chỉ có bọn họ làm được? Ở tộc Bạch Hổ, Nhung Ninh ta mãi mãi không có ngày nổi bật! Ngươi xem ta hiện giờ đi, có được thực lực cường đại, chỉ cần ta muốn thì thậm chí ta có thể giết chết Nhung Ấn! Những thứ này, tộc Bạch Hổ có thể cho ta sao?

Nhung Ninh tự phụ cười lớn, nụ cười khiến trái tim tất cả mọi người trở nên lạnh lẽo.

Mọi người hoảng sợ không thôi, từ trước tới nay, Nhung Ninh che giấu thực lực chính là để đợi đến lúc này!

Thực lực hắn vừa bộc phát ra, chắc chắn đã đạt đến cảnh giới Thần Vương rồi!

Có Nhung Ninh phối hợp, những người thần bí này mới có thể lặng lẽ lẻn vào được tộc Bạch Hổ, một lưới bắt gọn bọn họ.

Nhung Ninh giống như hoá điên, cười lớn nói: “Hiện tại, lại nhảy ra một Bạch Quang, Nhung Ninh ta chẳng phải là càng không có cơ hội hay sao? Các người cho rằng, chỉ bằng hai kẻ ngu xuẩn Nhung Trạch và Bạch Húc là có thể liên hệ với Lăng Cửu Sơn chắc? Vốn ta muốn đợi Bạch Quang bị loại bỏ tư cách, lại tìm cơ hội lật đổ hai kẻ ngu này, không nghĩ đến lại bị một tên khốn nhân tộc phát hiện, đảo loạn kế hoạch ban đầu của ta! Nếu không phải Diệp Viễn, kế hoạch của ta đã có thể tiến hành thuận lợi, ta cũng đủ tư cách lên làm thiếu tộc trưởng! Muốn trách, thì trách hắn đi!”

Lời của Nhung Ninh làm cho người của tộc Bạch Hổ không rét mà run.

Bọn họ không ngờ rằng, tâm cơ của Nhung Ninh lại sâu như vậy!

Trước mượn tay Nhung Trạch và Bạch Húc loại trừ Bạch Quang, lại đem việc này phơi bày, tiêu diệt Nhung Tinh. Có thể thấy, hắn chắc chắn còn có thủ đoạn khác đối phó Võ Mặc ở phía sau.

Tên khốn này, vậy mà bày ra bàn cờ đáng sợ như vậy trong tộc Bạch Hổ, mà chính hắn lại trốn sau màn, khống chế tất cả mọi người!

Nếu như không phải Diệp Viễn đột nhiên xuất hiện, giờ e là hắn đã thuận theo tự nhiên trở thành thiếu tộc trưởng rồi, sau đó đẩy tộc Bạch Hổ xuống vực sâu?

Một nhân vật nhỏ không chút danh tiếng, vậy mà lập kế hoạch giết chết hết người thừa kế, sau đó tự mình lên làm thiếu tộc trưởng.

Tên khốn này tâm cơ quá sâu, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người khác cảm thấy sợ hãi!

Nếu không phải do tự hắn nói ra, sợ là bọn họ sẽ bị lừa vào tròng. Hắn bán hết tất cả mọi người mà bọn họ còn thay Nhung Ninh đếm tiền đấy!

“Tiểu tử, nghĩ xong chưa? Kiên nhẫn của bản tọa có giới hạn!”

Thần Vương áo xanh không có hứng thú với chuyện của tộc Bạch Hổ, hiển nhiên Diệp Viễn càng khiến hắn cảm thấy thú vị hơn.

“Viễn ca, huynh thế nào rồi? Lẽ nào… huynh biết những người này?” Ly Nhi không biết đến bên người hắn từ lúc nào, nhẹ nhàng nắm tay hắn rồi hỏi.

Nguyệt Mộng Ly cực kỳ mẫn cảm với cảm xúc của Diệp Viễn, nàng chưa từng thấy qua vẻ mặt như vậy của Diệp Viễn.

Đây chắc chắn không phải bởi vì sợ hãi, vậy có khả năng nhất chính là hắn quen biết những người này!

Cảm nhận được nhiệt độ nơi lòng bàn tay Ly Nhi, Diệp Viễn thấy trái tim lạnh giá đang dần tan ra.

Hắn hít sâu một hơi, cười nhẹ với Ly Nhi rồi nói: “Ta không sao! Chuyện hôm nay, sợ là không có cách nào che giấu nữa rồi. Lát nữa muội trốn vào Hạo Thiên Tháp, không có sự cho phép của ta thì nhất định không được ra ngoài!”

Mặc dù Diệp Viễn nói rất nhẹ nhàng, nhưng Ly Nhi vẫn cảm nhận được sự nặng nề và lo lắng.

Sợ là nhóm người này không đơn giản như vậy!

Mặc dù thực lực của Ly Nhi không tồi, nhưng đối mặt với toàn bộ là cường giả Thần Vương, nàng vẫn quá yếu, đứng bên ngoài chỉ gây thêm rắc rối.

Vì vậy Ly Nhi ngoan ngoãn gật đầu nói: “Ly Nhi nghe lời Viễn ca!”

Dặn dò xong Ly Nhi, ánh mắt Diệp Viễn khôi phục bình tĩnh một lần nữa, hắn tung người nhảy lên bay về phía không trung, xa xa đối lập với Thần Vương áo xanh.

“Cơ Băng Vũ, khi nào thì ngươi cũng biến thành giấu đầu hở đuôi như vậy? Muốn thu nhận ta sao? Ngươi không có tư cách này!” Diệp Viễn nhìn gã Thần Vương áo xanh mà nói.

Lúc này Thần Vương áo xanh dáng vẻ điềm tĩnh thoải mái, nhưng một câu của Diệp Viễn thành công khiến hắn thay đổi sắc mặt.

Cơ Băng Vũ trầm giọng hỏi: “Tiểu tử, ngươi lại biết bản toạ?”

“Ha, ngày xưa Dược Vương Điện bễ nghễ khắp thiên hạ, tung hoành chín tầng trời mười tầng đất, làm việc chưa từng nhìn người. Không ngờ hai mươi năm qua đi lại đều biến thành một đám chuột nhắt nhát gan! Cơ Băng Vũ, xem ra, ngươi đã biến thành một con chó săn rẻ mạt rồi!” Diệp Viễn ý tứ sâu xa nói.

Nhóm người này không phải người khác, mà là đi ra từ Dược Vương Điện ở thánh địa siêu cấp của Thần Vực.

Mặc dù những người này đều đã ngụy trang nhưng Diệp Viễn quá quen thuộc với bọn họ!

Đặc biệt là Cơ Băng Vũ, hắn là người con nuôi thứ chín của Cơ Chính Dương, thực lực sâu không đoán được. Dù hắn có hoá thành tro, Diệp Viễn cũng nhận ra!

Lần đầu tiên nhìn thấy Cơ Băng Vũ hắn đã nhận ra ngay lập tức.

Hai mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên Diệp Viễn tiếp cận người của Dược Vương Điện ở khoảng cách gần như vậy, hắn làm sao có thể không xúc động?

Hai mươi năm nay, Diệp Viễn đã vô số lần nghĩ đến cảnh tượng gặp người của Dược Vương Điện. Nhưng chưa từng nghĩ đến lại là dùng cách như vậy để gặp mặt.

Sắc mặt Cơ Băng Vũ trầm xuống hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Diệp Viễn nhẹ nhàng nói: “Ta là ai cũng không cần ngươi quản! Cơ Thương Lan đâu rồi, trận chiến hôm nay lớn như vậy, hắn không thể không đến.”

Vừa nói xong, Diệp Viễn đột nhiên thay đổi sắc mặt, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên xuất hiện, trong chốc lát bao phủ lấy cả người hắn.

Giờ phút này, cổ họng Diệp Viễn như bị ai đó bóp nghẹt, thậm chí còn không thể hít thở!

Luồng khí tức này quá cường đại, cường đại đến mức khiến cho người khác không có nổi một chút xíu dục vọng phản kháng nào!

Một bóng dáng màu đen chầm chậm xuất hiện trên không, rõ ràng là hắn đứng ở đó nhưng lại giống như không hề tồn tại.

Nhìn thấy bóng dáng này, Diệp Viễn không kìm được cả người chấn động, ánh mắt cũng không cách nào xê dịch!

“Tiểu sư đệ, lâu rồi không gặp!” bóng dáng màu đen đó giống như một người bạn cũ đang chào hỏi với Diệp Viễn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK