Vừa nãy đột nhiên Ngọc Thư chạy đến, Lang Nha linh cơ hơi động, lập tức nghĩ đến đánh lén Ngọc Thư.
Kết quả là quả nhiên Diệp Viễn bị lừa, dùng thân thể của chính mình thế Ngọc Thư đỡ đòn đánh này.
Không có ai cảm thấy Lang Nha làm như thế có cái gì không thích hợp, thế giới yêu tộc chính là tàn khốc như vậy. Ai có thể sống sót, kẻ đó mới là người thắng.
Diệp Viễn chậm rãi đứng lên, nhưng lại không để ý đến Lang Nha trào phúng, miễn cưỡng cười nói với Ngọc Thư:
“Diệp Viễn ca ca không có chuyện gì, Diệp Viễn ca ca làm thịt con chó sói này giúp muội có được hay không?”
“Hu hu… Không cần, không cần nữa! Huynh đã bị thương, chắc chắn không phải là đối thủ của Lang Nha, hay là chúng ta đưa Lôi Nguyên Quả cho bọn họ đi.” Ngọc Thư khóc thút thít nói.
Nếu như là người khác, nhất định Diệp Viễn sẽ cho rằng đây là sợ Lang Nha, thế nhưng Diệp Viễn lại biết tiểu nha đầu này là vì suy nghĩ cho an toàn của mình.
Nếu như Ngọc Thư là người sợ chết, vừa nãy đã không đột nhiên chạy đến.
Kẻ ngu si cũng biết, dưới tình huống như vậy là vô cùng nguy hiểm.
“Ha ha ha…, thực sự là nói khoác không biết ngượng! Lúc ngươi toàn thịnh còn theo không kịp tốc độ của ta, hiện tại lại bị trọng thương, ngươi dựa vào cái gì để giết ta? Tiểu tử, chỉ bằng câu nói này của ngươi, ta sẽ để ngươi không được chết tử tế!” Lang Nha dữ tợn nói.
Diệp Viễn nhẹ nhàng đấy một cái, đưa Ngọc Thư đến bên cạnh Ngọc Hĩnh.
“Chăm sóc Ngọc Thư cho tốt, xảy ra chuyện ta đến hỏi tội ngươi!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Ngọc Hĩnh biến sắc, gật đầu đáp: “Yên tâm đi, có ta ở đây, nàng sẽ không có chuyện gì!”
Ngọc Hinh vẫn cho là Diệp Viễn chỉ lấy Ngọc Thư ra làm cái cớ, không ngờ vừa rồi Diệp Viễn lại quên mình vì Ngọc Thư đến nỗi suýt chút nữa mất mạng dưới một kích của Lang Nha.
Chẳng lẽ… Diệp Viễn có ý với Ngọc Thư?
Nếu không phải vậy thì tại sao hắn lại liều mạng như vậy?
Muốn nói đến nhan sắc, chính mình còn xinh đẹp hơn Ngọc Thư, Diệp Viễn không thế nào coi trọng Ngọc Thư được!
Đương nhiên Ngọc Hĩnh không biết, chỉ cần Diệp Viễn nhận định là bằng hữu, ai hắn cũng sẽ làm như vậy.
Dàn xếp thật tốt cho Ngọc Thư xong Diệp Viễn nhìn về phía Lang Nha nói: “Con sói đần nhà ngươi tự mình muốn chết, vậy thì chớ có trách ta!”
Nói xong, thân hình Diệp Viễn bỗng dưng biến mất không còn tăm hơi!
Lang Nha lại chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Nói khoác không biết ngượng, không biết tự lượng sức mình!”
Nói xong, thân hình hắn cũng lập tức biến mất!
Hai người giao thủ lần thứ hai, nhưng mà kẻ bị đánh bay ra ngoài lần này lại là Lang Nha!
Sau khi hóa yêu Lang Nha da dày thịt béo, công kích của Diệp Viễn cũng không tạo thành bao nhiêu thương tổn cho hắn.
Hắn bò lên, trong mắt sói lộ ra thần sắc không thể tin tưởng.
“Làm sao có thể? Huyết thống Hắc Thiên Thần Lang của ta lợi hại nhất chính là tốc độ, làm sao ngươi có khả năng nhanh hơn ta được?”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Sói đần! Đừng nói huyết thống của ngươi mỏng manh tới đáng thương như vậy, coi như ngươi thực sự cỏ huyết mạch Hắc Thiên Thần Lang, lẽ nào ngươi thật sự cho rằng chính mình vô địch rồi? Chuẩn bị tinh thần ăn đòn đi!”
Nói xong, thân hình Diệp Viễn lại biến mất không thấy!
“Khöng the näo, vira näy nhä’t dinh lä han an may!”
Lang Nha cüng lai bien rnä’t!
Khöng cö möt chüt bat ngö näo, län thur hai Lang Nha bi Diep Vien dänh bay!
Län näy, Diep Vien däu cö cho Lang Nha cö cö hoi nöi chuyen, hän nhanh chöng nhäo töi!
Những người khác không nhìn thấy hai người ra tay thế nào, nhưng bọn họ đều nhìn thấy, mỗi lần giao thủ Lang Nha đều bị Diệp Viễn đánh bay.
Rất rõ ràng, Lang Nha đã không theo kịp tốc độ của Diệp Viễn rồi!
Mỗi một kích, lại như một cái búa tạ đánh lên tâm linh của tất cả mọi người.