Dạng người này, cho dù Diệp Viễn có khả năng thông thiên, cũng không thể cứu vãn!
Thượng Nguyên Thiên Tôn nhìn về phía Diệp Viễn, thản nhiên nói: “Ngươi là tự mình đi hay là muốn bản tôn động thủ?”
Sống lại từ tuyệt vọng, Lữ Ngạn không nhịn được cười to nói: “Tiểu tử, không phải ngươi rất kiêu ngạo sao? Không phải muốn giết bản tôn sao? Bây giờ, bản tôn xem ngươi còn lấy cái gì tới để kiêu ngạo!”
Đặng Vân và Đái Xuân Hào cũng lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như điên, loại chuyển đổi từ đau buồn đến đại hỉ này khiến bọn họ nhất thời quên mất thân phận Thiên Tôn của mình, không chút kiêng kỵ cười ha hả.
“Diệp Viễn tiểu nhi, bản tôn nhất định phải chém ngươi thành trăm mảnh!” Đặng Vân cũng cắn răng nghiến lợi nói.
Thân là cường giả Thiên Tôn, bọn họ chưa bao giờ ngờ được, mình sẽ tuyệt vọng như vậy dưới tay một Chân Thần Cảnh.
Còn Thượng Nguyên Thiên Tôn, hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn ba người, không hiểu vì sao bọn họ lại có oán niệm lớn như vậy.
Hắn chỉ là vừa mới chạy tới, sao nghĩ được, tam đại Thiên Tôn này đều là một tay Diệp Viễn tạo nên?
Rõ ràng người muốn giết bọn họ là ba cường giả Thiên Tôn kia mà!
Cho dù Diệp Viễn độc chết hơn một nghìn Chân Thần Cảnh, cũng chưa đến nỗi khiến ba người này thống hận Diệp Viễn như thế chứ?
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, lại không có bao nhiêu hận ý với cường giả Thiên Tôn kia.
Tình huống này, rất là kỳ quái.
Mà lúc này, Giản Hoằng Tiêu ngăn ở trước người Diệp Viễn, trầm giọng nói: “Thương Nguyên đạo hữu, tại hạ là Giản Hoằng Tiêu trưởng lão Tinh Thần Các của đại đế đô Cực Vận, Diệp Viễn là hảo hữu chí giao của đại đế đô Cực Vận ta, ngươi nhất định phải làm khó dễ đại đế đô Cực Vận ta như vậy sao?”
Đoạn Dịch cũng lên tiếng nói: “Diệp Viễn chính là đại trưởng lão Thủ Tịch của Đan Thần Các ta, ngang hàng bàn luận với Phiên Vũ Thiên Tôn, ngươi nhất định phải đưa hắn đi như này sao?”
Rốt cuộc sắc mặt Thương Nguyên cũng phát sinh biến hóa.
Hiển nhiên, hai vị đại thần này khiến hắn vô cùng chấn động.
Trừ Cực U Thiên Đế ra, toàn bộ đạo tràng Cực U không có ai dám trêu chọc hai vị đại thần này cả!
Một võ giả Chân Thần Cảnh nho nhỏ, lại có bối cảnh thâm hậu như thế?
Thương Nguyên cả kinh, không thể coi thường.
Hắn nghĩ lại, lắc đầu nói: “Bản tôn phụng mệnh đại trưởng lão, đưa Diệp Viễn về đạo tràng Cực U, e rằng… cũng không phải là một chuyện xấu. Nếu được đạo tràng coi trọng, đương nhiên tương lai hắn sẽ một bước lên mây, tiền đồ sáng lạng.”
Ba người Lữ Ngạn nghe vậy, không khỏi biến sắc.
Đây cũng phải là kết quả mà bọn họ muốn thấy!
Có điều rất nhanh, sắc mặt Lữ Ngạn liền bình tĩnh trở lại.
Chỉ cần đi vào đạo tràng Cực U, tương lai tất sẽ có thủ đoạn đi bịa đặt hắn.
Diệp Viễn nhìn về phía Thương Nguyên Thiên Tôn, thản nhiên nói: “Vậy thì giúp ta đa tạ ý tốt của đại trưởng lão, có điều… Diệp mỗ cũng không có ý định đi đạo tràng Cực U.”
Thương Nguyên Thiên Tôn nghe vậy nhướng mày, tiểu tử này, khó chơi!
Chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tử miệng còn hôi sữa, đúng là cho thể diện mà không cần! Chỉ là một Chân Thần Cảnh, thật sự coi mình rất quan trọng sao? Cho dù thân phận hai người bọn họ không tầm thường, ngươi cảm thấy với thực lực của bọn họ, liền có thể khiến bản tôn sợ sao? Bỏ đi, nếu đã như vậy, bản tôn cũng lười tốn nhiều miệng lưỡi, trực tiếp đưa ngươi đi là được.”
Dứt lời, khí thế Thương Nguyên Thiên Tôn phóng ra, lăng không đạp bộ đi đến.
Mỗi một bước đi, khí thế của Thương Nguyên lại mạnh thêm một phần.
Phốc!
Phốc!
Cuối cùng, Giản Hoằng Tiêu và Đoạn Dịch không chịu nổi nữa, phun ra một ngụm máu.
Chênh lệch, quá lớn!