Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn lại bất thình lình hô lên ngăn lão lại: “Tộc trưởng Hổ Viêm đúng là không khách khí nhỉ! Ta và Hổ Nhung đã có ước định từ trước, cây Thanh Linh này thuộc về ta, ngươi đừng nói với ta rằng ngươi không biết ước định này đấy.”

Chỉ với một câu nói, mà bầu không khí vốn đã dịu xuống đã lập tức căng thẳng trở lại.

Lời nói này của Diệp Viễn, có thể nói là đã nói lời không nên nói, làm việc không nên làm rồi.

Nhưng đối với Diệp Viễn mà nói, Thanh Linh Thụ là vật cứu mạng của Nguyệt Mộng Ly, hắn nhất định phải có được.

Vẻ mặt HỔ Viêm lập tức trở nên lạnh lùng sau khi nghe xong những gì Diệp Viễn nói.

“Thiếu niên, ta đã cho ngươi cái bậc thang rồi, ngươi đây là cho ngươi mặt mũi nhưng không cần đúng không?” Hổ Viêm lạnh lùng nói.

Diệp Viễn cười lạnh nói: “ồ, cho ta bậc thang để xuống? Hổ Viêm tộc trưởng lần này là muốn bội ước sao?”

“Bội ước ước thì có sao? Hổ Nhung cũng không phải tộc trưởng, ước định của hắn và ngươi đương nhiên là không được tính! Hơn nữa, những hao phí về thời gian và nhân lực mà tộc Ám Ma Hổ chúng ta bỏ ra vì Thanh Linh Thụ đã không thể nào tính toán được, ngươi dựa vào đâu mà đòi Thanh Linh Thụ?

Bạch Quang ở bên cạnh đã không thể nào nghe tiếp được nữa, trách mắng: “HỔ Viêm, ngươi thật sự là đủ vô sỉ đấy! Để ta nói cho ngươi biết đại ca ta dựa vào cái gì để đòi Thanh Linh Thụ, không có đại ca ta giúp đỡ, đừng có nói là ngươi chuẩn bị mười năm, dù ngươi có chuẩn bị một trăm năm đi chăng nữa, cũng đừng nghĩ đến chuyện thu phục được Thanh Linh Thụ!

Câu nói này khiến cho Hổ Viêm không nói nên lời.

Hắn dám cưỡng đoạt Thanh Linh Thụ, nói cho cùng cũng là ỷ vào thực lực cường đại của mình mà cho rằng Diệp Viễn không dám lên tiếng.

Nhưng mà một khi Diệp Viễn lên tiếng, thì bất kỳ lý do nào của hắn cũng là không giải thích được.

Nguyên nhân đúng như Bạch Quang đã nói, Thanh Linh Thụ này là do Diệp Viễn thu phục, không có nửa xu quan hệ nào với tộc Ám Ma Hổ của hắn!

Cho dù là mấy người của Hổ Nhung kia, chẳng qua cũng chỉ là nhân vật đến góp chút náo nhiệt mà thôi.

HỔ Viêm trầm mặt nói: “Hổ chủ, ngươi chớ quên thân phận của mình!”

Hổ Viêm lại kín đáo nói, kỳ thật ý tứ muốn biểu đạt chính là, ngươi là ngưởi của Hổ tộc, sao lại có thể để khủy tay hướng ra ngoài?

Chỉ là lời nói vừa rồi của Bạch Quang nói rất khó nghe, Hổ Viêm cũng khó để nói thông.

Ai ngờ Bạch Quang bỗng nhiên mỉm cười nói: “Ta không có quên thân phận của ta, ta là hảo huynh đệ của đại ca ta! Điểm này, cả đời ta sẽ không bao giờ thay đổi!”

Bạch Quang là người của Hổ tộc không sai, nhưng mà vào lúc hắn chán nản và tuyệt vọng nhất thì bọn họ đang ở đâu?

Nếu như không có Diệp Viễn, hắn đã sớm là bữa ăn trong bụng Thất Sắc Lưu Vân Mãng, làm gì còn có Bạch Quang hậu duệ cường đại của thần thú như bây giờ?

Có thể nói, toàn bộ của Bạch Quang hôm nay, đều là Diệp Viễn cho hắn mà không phải là Hổ tộc!

Mấy năm qua, Bạch Quang cùng Diệp Viễn sống nương tựa lẫn nhau, nên đã sớm coi Diệp Viễn thành thân nhân của mình.

Đừng nói tộc Ám Ma Hổ chỉ là chủng tộc hạ đẳng có huyết mạch mỏng manh, cho dù là Bạch Hổ chân chính ở chỗ này, Bạch Quang cũng sẽ không chút do dự lựa chọn đứng ở phía của Diệp Viễn.

Sắc mặt của HỔ Viêm càng ngày càng khó coi. Trong mắt hắn, hành động của Bạch Quang không khác gì so với phản bội.

“Được, rất tốt! Muốn Thanh Linh Thụ phái không? Nó ở đây, có bản lĩnh thì tự các ngươi lấy về đi!” Hổ Viêm cười lạnh nói.

Giải quyết Bằng Thiên rồi, đừng nói là ở trên mảnh linh mạch này, coi như là toàn bộ Đông Minh Vực, cũng không có ai là đối thủ của hắn.

Hai tiểu tử chưa dứt sữa ở trước mắt này, lẽ nào còn có thể lật trời hay sao?

“Ha ha, ngươi đây là muốn làm người không biết xấu hổ đến cùng rồi?” Diệp Viễn cười nhạt nói.

Đến lúc này rồi, rõ ràng là hai bên đã không còn khả năng hòa giải.

Thanh Linh Thụ, hai bên đều là nhất định phải có được.

“Thanh Linh Thụ vốn là đồ vật của Hổ tộc ta, ở đâu nói không biết xấu hổ! Thiên địa linh vật, ai có duyên thì có được. Nếu như ngươi và nó có duyên, thì có thể lấy nó mang đi!”

Vẻ mặt Hổ Viêm giễu cợt, hiến nhiên hắn cho là Diệp Viễn không có năng lực này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK