Đương nhiên, cũng không thể xem là giả, vì cái tên Cơ Thanh này cũng coi như là tên thật của Diệp Viễn.
Hẳn nhiên Diệp Viễn cũng nhìn thấy bộ lạc Đằng Vân, vì bộ lạc này lớn hơn rất nhiều so với bộ lạc Lam Thị, nhìn vào trái lại giống như một thành trấn nhỏ của Vô Biên Giới.
Vừa bước vào bộ lạc, một khí tức khá nguyên thủy ập vào mặt. Diệp Viễn không thể không thừa nhận, điều kiện sinh tồn của Cuồng Phong giới đúng là quá gian khổ.
Lê Hồng và những người khác mang theo Diệp Viễn trực tiếp đi về phía phủ đệ của tộc trưởng, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến Lê Hồng cùng những người khác sững lại, một cảm giác không hay dâng lên trong lòng.
Liếc mắt nhìn qua, trên phủ đệ treo lụa trắng khắp nơi, giống như trong nhà đang có tang sự.
Nước mắt của Lê Yên đã không kiềm được rơi xuống: “Hu hu… chẳng lẽ thiếu tộc trưởng…”
“Câm miệng! Thiếu tộc trưởng tương lai sắp bước vào Hồn Hải cảnh, thừa kế chức vị tộc trưởng, sao có thể chết?” Lê Hồng cắn răng nói.
Thật ra bản thân hắn cũng biết, lúc này làm tang sự, mười phần thì có chín phần là thiếu tộc trưởng có chuyện rồi, chỉ là miệng hắn vẫn không muốn thừa nhận mà thôi.
Chính vào lúc này, trong phủ đệ bỗng có bảy tám người đi ra, trên người mặc trang phục túc trực bên linh cữu.
Lão giá đi đâu tiên nhìn thấy Lê Hồng cùng những người khác thì sắc mặt trầm xuống, nói với những người phía sau: “Người đâu, bắt năm kẻ phản bội này lại cho ta.”
“Vâng!
#1
Bảy tám người sau lưng hắn lập tức đáp lời tiến lên phía trước bắt năm người Lê Hồng lại.
^ o V/ I I A II ‘y I • sf A A? • I / • A
Sắc mặt Lê Hồng biến đối, tức giận nói: “Chúc Sơn trưởng lão, năm người chúng ta trung thành tuyệt đối với bộ lạc, biến thành kẻ phản bội từ lúc nào chứ?”
Chúc Sơn cười lạnh nói: “Trung thành tuyệt đối sao? Hừ! Ta thấy ngươi bụng dạ khó lường! Thiếu tộc trưởng bệnh tình nguy kịch, phân phó các ngươi chia nhau đi tìm kiếm dược liệu, kết quả ba nhóm khác đã trở về đúng hạn chỉ có các ngươi vẫn chậm chạp không trở về, hại thiếu tộc trưởng buông tay nhân thế! Lê Hồng, ngươi còn dám nói ngươi không phải phản nghịch?”
“Cái gì! Thật sự là thiếu tộc trưởng sao? Không thể nào, không thể nào…” Lê Hồng lẩm bẩm nói.
Tin tức từ miệng Chúc Sơn xác nhận, thiếu tộc trưởng đã qua đời khiến Lê Hồng càng chịu đả kích gấp bội.
“Hừ! Cái gì không thể nào! Trước khi năm người các ngươi xuất phát, Đạo Nguyên đại sư đã từng căn dặn các ngươi nhiều lần, bảo các ngươi nhất định phải tìm được Tử Huyễn Huyết Sâm trớ về trong vòng hai ngày, nhưng các ngươi lại trì hoãn đến hai ngày nữa! Tử Huyễn Huyết Sâm là vị linh dược quan trọng nhất, không có nó, làm sao Đạo Nguyên đại sư có thể cứu chữa cho thiếu tộc trướng, kết quả đêm qua ngài ấy…”
Nói đến đây, Chúc Sơn cũng hai hàng nước mắt, hiển nhiên cảm thấy rất đau lòng vì thiếu tộc trưởng qua đời.
Một vị lão nhân đau đớn cõi lòng như vậy, những người khác càng không cần phải nói nữa, đám người Lê Hồng sớm đã mặt đầy nước mắt.
Diệp Viễn vẫn đứng một bên nhìn chằm chằm, không hề chen mồm.
Ngay từ đầu lời thoái thác của Chúc Sơn không hề có chỗ sơ hở nào, đến ngay cả Diệp Viễn cũng bị lừa.
Linh dược cứu mạng chưa đến,
Chúc Sơn trong lúc tức giận kêu bắt năm người Lê Hồng, đây cũng là chuyện thường tình.
Dù sao đối với bộ lạc Đằng Vân mà nói, thiếu tộc trưởng chính là tương lai, chính là hy vọng.
Nhưng chính vào lúc Chúc Sơn lệ nóng doanh tròng, một người trẻ tuổi sau lưng hắn đã bán đứng hắn.
Những người khác thì vẫn tốt, nhưng thần sắc hưng phấn và kích động trên mặt người trẻ tuối ấy không thể che giấu nổi. Vì thế, hắn cúi đầu xuống sợ bị người khác phát hiện.
Nhưng Diệp Viễn cũng không nói nhiều, dẫu sao đó cũng là chuyện nhà người ta, một người ngoài như hắn không tiện lo chuyện bao đồng. Nhưng trong lòng Diệp Viễn, đã lưu lại một chút tâm tư.
Dẫu sao mục đích của hắn vẫn là mượn nhờ truyền tống trận.
Lê Hồng, Lê Yên và những người khác bị tin tức này đả kích, thần sắc sớm đã có chút hoảng hốt.