Nam Phong Chí Nhu biết nhất định là do Diệp Viên giở trò quý, nhưng không biết đến cùng hắn dùng thủ đoạn gì.
Nói đi thì nói lại, sau khi Tô Nhất Sơn đột phá cảnh giới, thật ra đã khó phản cao thấp với nàng rồi. Diệp Viễn có thế giết chết Tô Nhất Sơn, tất nhiên cũng có năng lực giết chết nàng.
Nam Phong Chỉ Nhu không khỏi hồi tưởng lại tình cảnh hai tháng trước, suýt chút nữa thì nàng đã giết chết Diệp Viễn.
Mới có hai tháng hắn đã đuối kịp, thậm chí vượt qua mình rồi sao?
Uổng cho Nam Phong Chỉ Nhu nàng từ trước tới nay luôn tự xưng là thiên tài, thế nhưng ở trước mặt Diệp Viền, lại là cái thá gì chứ!
“Nam Phong sư tỷ? Nam Phong sư
tỷ?”
“Ách, a? Chuyện gì?” Diệp Viễn liên tiếp gọi hai câu, Nam Phong Chí Nhu mới phản ứng lại.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta phải đi thôi.”
Từ khi tiến vào Rừng Sâu Vô Biên đã qua năm sáu ngày, Diệp Viền còn có hai loại dược liệu cần phái hái.
Nếu chuyện nơi đây đã xong, tự nhiên không muốn lại tiếp tục chậm trễ.
Nếu như không phải nhất định phải đột phá Linh Dịch Cảnh, Diệp Viễn đã sớm để Viên Phi giết Tô Nhất Sơn, làm sao phải bày ra nhiều chuyện như vậy.
Nam Phong Chỉ Nhu có chút thất hồn lạc phách đi sau lưng Diệp Viễn, hoàn toàn không giống nàng lúc bình thường.
Trên đường đi, hai người đều vô cùng trầm mặc, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Hai canh giờ về sau, Nam Phong Chỉ Nhu rốt cục không nhịn được nữa bèn mở miệng: “Diệp Viễn, chẳng lẽ ngươi không có cái gì muốn hỏi sao?”
“Khi muốn nói tự nhiên ngươi sẽ nói, không muốn nói, ta có hỏi cũng vô dụng.” Diệp Viễn không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt trả lời một cảu.
Nam Phong Chỉ Nhu hơi có chút u oán nhìn bóng lưng của Diệp Viễn, nhếch miệng bất mãn nói: “Hứ, người không hiểu phong tình! Bản công chúa nói còn không được sao? Phụ thân ta là Nam Phong Dật, ta là Nam Phong Chí Nhu, cô cô ta là Nam Phong Nhược Tinh, phụ thân ta là quốc quân Tan quốc, được rồi chứ?”
“Cái này ta đã sớm biết.’
“… Ta biết ngươi biết, thế nhưng dù sao ngươi cũng nên cho ta một cái thái độ chứ?”
“Biết rồi thì biết rồi, ngươi muốn đế ta cho ngươi thái độ gì?”
Nam Phong Chỉ Nhu bị thái độ của Diệp Viễn làm cho tức giận đến nghiến răng, giậm chân một cái dừng lại, lớn tiếng nói với bóng lưng của Diệp Viên: “Giấu diếm thân phận với ngươi là ta và cô cô không phái, nhưng chúng ta cũng là có nổi khố tâm. Lấy thân phận cúa ta và cô cô tiến vào học viện có nhiều bất tiện, cho nên mới giấu dlếm họ của mình. Lúc đầu ta cũng dự định sau khi trở về nói cho ngươi, nhưng không phải cứ mãi không có cơ hội sao?”
Diệp Viên cũng ngừng chân quay người, nhìn nhìn Nam Phong Chỉ Nhu, bổng nhiên cười nói: “Nam Phong SƯ tỷ suy nghĩ nhiều rồi, nếu như ta thật sự có thái độ gì, đã sớm mặc kệ ngươi, chứ không phải đứng ở chỗ này nói chuyện với ngươi. Không có thái độ, đó chính lè thái độ tốt nhất.”
Nam Phong Chỉ Nhu khẽ cắn hàm răng, cả giận: “Vậy ngươi không nói sớm, ta còn tưởng rằng ngươi thật sự tức giận đấy.”
“Ngươi cũng đâu có hỏi ta.” Diệp Viễn rất vô tội nói.
Nam Phong Chỉ Nhu ngâm lại cũng đúng, hình như từ đầu đến cuối đều là tự mình nghi thần nghi quỷ, căn bản là không có hỏi qua gia hỏa này.
Có lẽ chuyện giấu diếm thân phận này, tại trong lòng gia hỏa này căn bản cũng không tính là chuyện gì nhỉ?
“Được rồi, là ta tự mình đa tình! Vậy ngươi nói cho ta, lúc ngươi giết Tô Nhất Sơn, vì sao hắn lại chậm nửa nhịp?”
Nam Phong Chỉ Nhu là người tính tình tùy tiện, biết Diệp Viễn không tức giận, chuyện này trực tiếp bị nàng quảng ra khỏi đầu.
Nam Phong Chỉ Nhu lại biến thành một tiếu công chúa điêu ngoa.
“Cái đó à… Là thần hồn bí kỹ « Kinh Thần Thứ », có thế đế cho người ta ngắn ngủi thất thần.” Diệp Viễn cũng không có ý giấu diếm mà nói thẳng.