Sau khi Diệp Viễn đột phá Ngưng Tinh Cảnh, thần hồn đã trực tiếp nhảy vọt lên cảnh giới đại đan sư sơ kì đại viên mãn rồi, cũng không kém là bao so với cảnh giới thần hồn của Lam Phong.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Cũng chính vì lẽ đó, Diệp viễn mới dám dùng hiểm chiêu gieo Nô Ấn cho hắn.
Tuy Diệp Viễn thành công nhưng trong cả quá trình cũng là nguy hiếm nối tiếp nguy hiểm.
Vì dù sao thì thần hồn của Diệp Viễn cũng không cao như Lam Phong, nếu Lam Phong có chút phòng bị, hắn không những không thể thành công mà còn có thể khiến thần hồn của chính mình bị phản phệ.
Cho nên trước khi động thủ, Diệp Viễn đã suy tính kỹ lưỡng từng bước đi một.
Không phải Diệp Viễn thích chơi trò mạo hiếm mà là Diệp Viễn muốn thông qua Lam Phong tìm hiểu được tình hình của Mai Trăn và những người khác.
Diệp Viên biết, bất kế hói ra sao, Lam Phong cũng sẽ không nói cho hắn biết.
Cho dù có nói thì Diệp Viễn cũng không dám tin.
Cho nên biện pháp tốt nhất, chính là khống chế Lam Phong.
Hơn nữa Diệp Viễn còn suy nghĩ sâu xa hơn, nếu bọn Mai Trăn chết rồi thì tất cả cũng xong, nếu bọn họ chưa chết thi hắn cũng có chỗ dùng tới Lam Phong.
Diệp Viễn cũng không lãng phí nhiều thời gian, trước đó Lam Phong đã thông qua mật pháp gọi cao thủ đến, càng chần chờ sẽ càng nguy hiểm.
“Mở ra thần hồn, ta muốn xem xét ký ức của ngươi!” Diệp Viễn phân phó nói.
Ánh mắt Lam Phong khôi phục một chút thần thái, nhưng không để ý đến vết thương trên người mà giãy giụa đứng lên, hành lễ với Diệp Viễn: “Vâng, chủ nhân!”
Thần thức của Diệp Viễn thâm nhập vào thức hải của Lam Phong, xem lấy ký ức của hắn.
Trông thấy Mai Trăn và những người khác không sao thì không khỏi thở phào một hơi.
Nhắc đến cũng phải cảm tạ Lâm Siêu một chút. Nếu không phải hắn lắm miệng thì e là Mai Trăn cùng những người khác đã phải chết rồi.
Diệp Viên móc ra một viên Thanh Huyền Dưỡng Tâm Đan ném cho Lam Phong: “Mau chóng phục hồi, nhưng mà đã không còn thời gian cho người luyện hóa dược lực nữa, chúng ta phải đi ngay bây giờ!”
“Đa tạ chủ nhân ban thưởng!” Lam Phong cung kính nói.
Đáy của Vĩnh Hoa Cung là vị trí của đại trận phong ấn lục cấp, cũng là vị trí thông đạo giữa Vô Biên giới và Cuồng Phong giới.
Lam Phong người đầy vết thương áp giải Diệp Viễn đã bị phong ấn nguyên lực tiến vào.
Cuồng Phong giới đã bố trí đội quân hùng hậu ở trong thiên điện này, có điều tất cả chỉ là võ giả Ngưng Tinh cảnh.
Thời gian từ khi đả thông thông đạo không quá hai ba ngày, rất nhiều cao thủ đang trên đường đến.
“Lam Phong đại nhân!” Thủ vệ nhìn thấy Lam Phong liền cung kính hành lễ.
Lam Phong gật gật đầu nói: “Người mà đại ca Lam Báo bảo ta bắt đã bắt được rồi, tên phạm nhân này vô cùng quan trọng, ta phải đích thân áp giải hẳn về bộ lạc.”
“Vâng, mời Lam Phong đại nhân.” Thủ vệ không dám ngăn cản trực tiếp cho qua.
ở đây địa vị của Lam Phong là cao nhất, hiển nhiên bọn chúng không dám nói nhiều lời.
Hơn nữa chuyện Lam Phong ở lại bắt người bọn thủ vệ đều biết rõ.
Lam Báo và những người khác đã trở về Cuồng Phong giới, sắp xếp chuyện xâm lược Vô Biên giới. Rõ ràng so với một mình Diệp Viễn thì chiến tranh giữa hai giới mới là chuyện đại sự.
Có điều lúc này Lam Báo có lẽ đã nhận được truyền tin của Lam Phong, đang đuổi đến nơi này.
Diệp Viễn trợn mắt nhìn Lam Phong, tỏ ra không muốn tiến vào đường hầm.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Đi mau!” Lam Phong đẩy một cái nói.
“Có bản lĩnh ngươi giết ta đi!” Diệp Viễn phẫn nộ gào lên.
“Ha ha, người còn có tác dụng lớn, sao có thể để ngươi chết dễ dàng như thế? Hơn nữa để bắt ngươi, bản thân ta đã phải chịu thương nặng, món nợ này trở về ta phải đòi lại bằng được!” Lam Phong cười lạnh nói.
Hai người ngươi một câu ta một câu diễn đủ kịch hay.
Cuối cùng, bị Lam Phong đẩy một cái, Diệp Viễn lảo đảo tiến vào thông đạo, Lam Phong cũng theo đó tiến vào.