Bốp!
"Bảo ngươi khuân vác vài tảng Trọng Kim Thạch thôi mà cứ lằng nhằng, chưa ăn cơm hả? Đồ bỏ như ngươi có ích gì? Sao không chết luôn cho xong?"
Một tên giám sát là Thần Quân tầng bảy đang cầm roi da quất mạnh vào nam nhân cường tráng.
Roi này quất sâu đến tận xương.
Bốp!
Vậy mà hắn ta còn chưa hả giận, tiếp tục đá vào cơ thể nam nhân, đá cho đối phương văng ra ngoài.
Nam nhân cường tráng ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Mười mấy đệ tử tạp dịch đứng trước mặt tên giám sát, cả đám rất cung kính, không ai dám đứng ra.
Tên giám sát ăn mặc theo kiểu đệ tử của đỉnh Thiên Tâm, cực kỳ nổi bật.
Hàn Dũng vùng vẫy đứng dậy, lạnh lùng nhìn tên giám sát mà nghiến răng nghiến lợi.
"Hơ hơ, tính tình không vừa nhỉ! Còn dám trừng mắt với ta? Ta cho ngươi trừng này!"
Bốp!
Hắn ta lại vung thêm một roi, gương mặt Hàn Dũng bị trầy da tróc vảy, cực kỳ hung dữ đáng sợ.
Có thể thấy tên giám sát này vô cùng thành thạo, sử dụng Thần Nguyên đúng nơi đúng chỗ. Quất roi không chết người nhưng chắc chắn sẽ da tróc thịt bong, đau tận xương tủy.
Sắc mặt Hàn Dũng nặng nề, hắn nghiến răng nói: "Đỗ Tử Xuyên, ta vận chuyển Trọng Kim Thạch lên núi, vừa khéo gặp phải Lý Kim Diệu, hắn lại sai bảo ta làm việc, ngươi dám nói chuyện này không phải do ngươi sắp đặt không?"
Đỗ Tử Xuyên nghe vậy bèn giận dữ: "Đồ khốn kiếp, ngươi chỉ là một đệ tử tạp dịch mà dám nói xấu đệ tử ngoại môn, hôm nay ngươi ăn tim gấu gan hùm hả?"
Bốp!
Nói xong, gã lại quất thêm một roi.
Đỗ Tử Xuyên khinh bỉ nói: "Ngươi tưởng mình vẫn còn là đệ tử thiên tài ngồi tít trên cao à? Bây giờ ngươi cùng lắm chỉ là đồ bỏ! Một kẻ vô dụng từ đầu đến đuôi! Ha ha ha..."
Lần đó Hàn Dũng bị Chung Hàn Lâm đả thương nặng nề, tuy đã nghỉ ngơi lành bệnh một khoảng thời gian nhưng không thể trở về trạng thái mạnh nhất.
Bây giờ cảnh giới của Hàn Dũng giảm mạnh, tu vi chỉ còn là Thần Quân tầng ba.
Vì vậy trước mặt Đỗ Tử Xuyên, Hàn Dũng không có sức đánh trả.
Sắc mặt Hàn Dũng u ám nặng nề, hắn nghiến răng nói: "Con chó săn nhà ngươi, có bản lĩnh thì giết ta đi! Bằng không một ngày nào đó, ngươi sẽ hối hận!"
Hắn là người bướng bỉnh ngang tàng, bất kể chịu nhục nhã đến đâu, trước giờ hắn chưa từng cúi đầu.
Đỗ Tử Xuyên cười lớn: "Giết ngươi hả? Tại sao phải giết ngươi? Bây giờ hôm nào ta cũng rất vui, giết ngươi chẳng phải sẽ giảm bớt nhiều niềm vui à? Huống hồ Chung sư huynh đã dặn ta phải đối đãi với ngươi thật tốt! Nhưng hiện giờ ta thật sự mất hứng, thế nên ngươi nhận hết lửa giận từ ta đi!"
Nói xong, cây roi của Đỗ Tử Xuyên lại như con rắn độc quất vào người Hàn Dũng.
Có thể thấy hắn ta là một cao thủ ngược đãi người khác, mỗi một roi quất xuống, Hàn Dũng đều bị bong da tróc thịt.
Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng còn khó chịu hơn cái chết.
Hàn Dũng bị đánh đến nỗi lăn lộn dưới đất, nhưng hắn vẫn một mực không phát ra tiếng kêu nào, kiên cường chịu đựng.
Bốp!
Tiếng roi vang lên nhưng thời khắc này không hề quất xuống.
Đỗ Tử Xuyên biến sắc, hắn ta chợt cảm thấy hoa mắt, một người đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.
Người đó tóm lấy cây roi, bất kể Đỗ Tử Xuyên hối thúc Thần Nguyên cỡ nào cũng không thể rút được.
"Buông... buông ra!" Đỗ Tử Xuyên giật lại đến nỗi đỏ mặt, hắn ta nói.
Ánh mắt Diệp Viễn trở nên rét lạnh, hắn hơi cử động, cây roi lập tức rời khỏi tay.
Đỗ Tử Xuyên vô cùng hoảng hốt, trầm mặt và nói: "Ngươi... ngươi là kẻ nào mà dám ra oai ở đỉnh Thiên Tâm của ta? Ngươi... ngươi có biết ta là ai không?"
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Biết, ngươi là chó săn của Chung Hàn Lâm!"
Đỗ Tử Xuyên biến sắc, làm sao hắn ta không biết Diệp Viễn đến đây kiếm chuyện?
Chẳng qua hắn ta ỷ mình là người của Hệ Phi Hoa, quen thói ngang ngược hống hách nên không coi Diệp Viễn ra gì.
Một đệ tử ngoại môn chưa từng gặp mà dám thách thức Hệ Phi Hoa sao?
"Ta... ta cảnh cáo ngươi, ta là người của Hệ Phi Hoa đó. Ngươi dám động vào ta sẽ không có kết quả tốt đâu!" Đỗ Tử Xuyên ngoài mạnh trong yếu, nói lời uy hiếp.
Diệp Viễn vừa nghe đã cười khẩy: "Ngươi không nói mình là người của Hệ Phi Hoa, biết đâu ta có thể nhẹ tay với ngươi, nhưng bây giờ, ngươi... sẽ chết cực kỳ thê thảm!"
Xưa nay Diệp Viễn mâu thuẫn với Hệ Phi Hoa, vậy mà gã này dám dùng chuyện đó uy hiếp hắn, đúng là tự gây nghiệt không thể sống!
Tuy nhiên Diệp Viễn cũng không làm gì ngay tức thì, hắn cúi người kiểm tra cơ thể Hàn Dũng.
Hàn Dũng đau đến nỗi ngất đi, cả người trầy da tróc vảy như hoa nở, toàn thân không có nơi nào lành lặn.
Lửa giận của Diệp Viễn đã sớm đã bùng lên, hắn lấy một viên đan dược ra nhét vào miệng Hàn Dũng, đồng thời dùng Thần Nguyên độ hóa đối phương.
Đỗ Tử Xuyên trông thấy cảnh này, thừa dịp Diệp Viễn không để ý bèn trốn đi.
Nhưng hắn ta vừa nhúc nhích, một dòng khí mạnh xé gió ập đến!
Bốp!
Đỗ Tử Xuyên bị đánh vào phần sau đầu gối buộc hắn ta phải quỳ xuống.
Diệp Viễn bắn dòng khí kia cực kỳ chính xác, hiện giờ hai chân của Đỗ Tử Xuyên hoàn toàn mất cảm giác, không thể nào chạy được nữa.
"Đừng nóng vội, còn chưa bắt đầu cơ mà, ngươi chạy làm gì?" Giọng nói nhè nhẹ của Diệp Viễn như từ Cửu U truyền ra khiến Đỗ Tử Xuyên lạnh gáy.
Hắn ta muốn chạy nhưng không cử động được!
Ngay sau đó, Hàn Dũng từ từ tỉnh lại, vết thương trên người đã lành với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Tất cả đều là vết thương ngoài da, đau thì đau nhưng không trở ngại.
Đương nhiên phải nhờ Diệp Viễn đến kịp, bằng không cũng khó nói.
"Diệp... Diệp Viễn! Đệ... thì ra đệ không chết!"
Hàn Dũng trợn mắt nhìn Diệp Viễn, không khỏi hoảng hốt.
Kể từ hai trăm năm trước, Bách Lý Thanh Yên gẩy một khúc đàn ở đỉnh Hỏa Vân, ai nấy đều biết Diệp Viễn đã chết.
Nhưng bây giờ Diệp Viễn đang đứng rành rành trước mặt hắn.
Không đúng, hai trăm năm qua, từ Thần Quân tầng sáu đột phá đến Thần Quân tầng chín, đây... đây là tốc độ gì thế?
Diệp Viễn cười nói: "Chuyện này để sau rồi nói, bây giờ chúng ta có thù báo thù, có oán báo oán!"
Dứt lời, Diệp Viễn đưa roi cho Hàn Dũng.
Hàn Dũng sửng sốt, lập tức hiểu ý.
Những năm gần đây, hắn bị Đỗ Tử Xuyên tra tấn đến độ chết đi sống lại.
Hận mình không thể tự sát bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng lại nhẫn nhịn.
Hắn là người cứng cỏi, rốt cuộc đã chịu đựng được đến ngày hôm nay.
Dù biết mình không thể khôi phục trạng thái mạnh nhất nhưng vẫn ôm niềm hy vọng.
Hàn Dũng nhận roi, cắn răng nói: "Diệp Viễn, cảm ơn đệ!"
Diệp Viễn cười nói: "Đã là huynh đệ một nhà, cảm ơn gì chứ? Cùng lắm chỉ là một tiểu lâu la, huynh mau giải quyết đi! Có dám theo ta đại náo một trận không?"
Hàn Dũng biến sắc, đoán được Diệp Viễn muốn làm gì.
Hắn nghiến răng nói: "Ta đã thành ra như vậy, còn chuyện gì mà không dám? Cho dù không thể trở về trạng thái mạnh nhất, ta cũng phải báo thù! Nhưng mà... làm vậy sẽ liên lụy đệ!"
Diệp Viễn cười khẩy: "Liên lụy ta à? Ha ha, ta với Hệ Phi Hoa đã sớm không đội trời chung rồi!"
Hàn Dũng ngây người, đột nhiên gật đầu thật mạnh: "Đệ còn không sợ, ta sợ gì chứ? Nhưng với Đỗ Tử Xuyên, hôm nay ta phải trút hết cơn giận mới được!"
Dứt lời, Hàn Dũng cất bước về phía Đỗ Tử Xuyên.
Đỗ Tử Xuyên biến sắc, nói lời uy hiếp: "Hàn Dũng, tên phế vật này! Ngươi... ngươi dám đánh ta?"
Hàn Dũng cười khẩy: "Ngươi có bị ngu không? Mấy năm nay ta không đánh ngươi bởi vì đánh không lại ngươi! Bằng không ngươi đã sớm chết cả vạn lần! Bây giờ huynh đệ ta ở đây, ngươi lo mà hưởng thụ đi!"