Vậy mà bây giờ… tất cả đều trở nên
VÔ nghĩa rồi!
“Ái… thật không ngờ cơ nghiệp mấy ngàn năm của u Vân Tông vậy mà lại bại dưới tay ta và ngươi! Chúng ta còn có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông đây!” Thanh Phong cảm khái nói.
“Diệp sư huynh, Diệp sư huynh, chuyện lớn không hay rồi!”
Một đệ tử u Vân Tông chạy vào chủ điện, vẻ mặt vô cùng gấp gáp hô lên.
“Là Triệu Tín sư đệ à, bên ngoài có tin tức gì không?” Diệp Viễn hỏi.
Triệu Tín hoảng hốt nói: “Tử Thần Tông đã phái đi mấy ngàn võ giả, khí thế cuồn cuộn đang xông đến u Vân Tông!”
“Ha ha, lẽ nào Triệu Tín sư đệ còn không tin vào uy lực của đại trận? Đừng nói là mấy nghìn võ giả, cho dù có hàng vạn võ giả đến, thì cũng là một đi không trở lại mà thôi!”
“Nhưng… nhưng lần này là Thái Thượng trưởng lão Hồn Hải cảnh tầng bốn Liêu Văn Quang và trận sư cấp bốn Hạ Quân thống lĩnh, ta sợ…”
Lúc Triệu Tín nghe ngóng được tin tức này đã bị dọa đến nhũn cả chân.
Trận sư cấp bốn vô cùng đáng sợ, bọn hắn chính là khắc tinh của đại trận hộ tông!
Cho dù bọn họ không phá được thì cũng có thể tìm ra nhược điểm then chốt của đại trận, thậm chí còn có thể làm uy lực của đại trận suy yếu đi.
Lại kết hợp thêm sức mạnh của cao thủ Hồn Hải Cảnh tầng bốn, việc phá trận dường như không có gì là khó.
Như vậy, U Vân Tông coi như tiêu rồi!
Lưỡng Nghi Hồn Thiên Đại Trận có mạnh hơn nữa, cũng chỉ là đại trận chuẩn cấp năm, không thế vượt khỏi được phạm vi của trận pháp cấp bốn.
Đệ tử u Vân Tông làm sao cũng không thế ngờ tới, Tử Thân Tông lại còn có cả trận sư cấp bốn.
Tử Thần Tông này, giấu diếm cũng thật quá kỹ rồi!
Trước đó, mặc dù Tử Thần Tông được coi là đại tông đứng thứ hai ở nam vực nhưng thật ra cũng chỉ có năm sáu cường giả Hồn Hải cảnh, mạnh nhất cũng không quá Hồn Hải cảnh tầng ba.
Lần này, Tử Thần Tông đã bày ra tất cả thực lực. So với Tử Thần Tông thì Thiên Càn Tông yếu như sên vậy!
Không những bị Tử Thần Tông hoàn toàn vượt qua về mặt số lượng võ giả, mà về chất lượng cũng yếu hơn một mảnh lớn.
Hơn nữa, bây giờ Tử Thần Tông còn phái trận sư cấp bốn đi, đúng thật là khiến cho người ta tuyệt vọng đến phát điên.
Trận sư cấp bốn cũng như cường giả Đan Vương đều là nhân vật cực kỳ hiếm có tại nam vực.
Trước đây chỉ có Thiên Càn Tông có một vị trận sư cấp bốn. Từ trước đến nay đệ tử u Vân Tông đều chưa từng nghe nói đến Tử Thần Tông cũng có một vị trận sư cấp bốn!
Trước đó vài ngày, bọn người Triệu Tín được Diệp Viễn phái đi thăm dò tin tức, ai biết lại thăm dò được tin tức quan trọng nặng nề như thế.
Triệu Tín vừa nhận được tin là lập tức phi ngựa ngày đêm về tông môn bẩm báo chuyện này với Diệp Viễn.
Ai ngờ, Diệp Viễn mày cũng không nhíu một cái, chỉ nhàn nhạt nói: “Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn. Sư đệ không cần lo lắng, một tên trận sư cấp bốn nhỏ nhoi cũng chẳng tạo nên được bao nhiêu sóng gió.”
Triệu Tín sững sờ, chợt phấn khích: “Trận sư cấp bốn cũng không phải là đối thủ của sư huynh sao? Thật tốt quá rồi! Sư huynh, mặc kệ huynh làm cái gì, chúng ta đều toàn lực trợ giúp huynh!”
Sau khi giết chết Mã Nghĩa thì đám đệ tử u Vân Tông coi Diệp Viễn như là thần linh vậy.
Chỉ cần Diệp Viễn không sợ hãi, thì bọn họ có gì mà phải sợ?
Mà việc giết chết Mã Nghĩa cũng làm lòng tin của đệ tử u Vân Tông tăng lên cực lớn.
Trong lòng bọn họ, Hồn Hải cảnh đã không còn là nhân vật không thế chiến thắng được như trước. Không phải kẻ mạnh như Mã Nghĩa cũng bị Diệp Viễn một chiêu giết chết hay sao?
Mặc dù trận sư cấp bốn đáng sợ nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Viễn, trong nháy mắt Triệu Tín lại tràn đầy lòng tin.