Một ngày này, phủ thành chủ giăng đèn kết hoa, không khí cực kỳ vui mừng hân hoan.
Dưới tính cách cường thê’ của Nhậm Tinh Thuần, từ trước tới nay lúc nào phủ thành chủ cũng âm u đầy tử khí, ngay cả người nói chuyện lớn tiếng một chút cũng không có.
Phủ thành chủ này, đã không biết qua bao nhiêu năm rồi không được náo nhiệt như vậy.
Trước cửa phủ thành chủ người qua lại như dệt vải, người tới xem náo nhiệt, người tới tặng quà dường như làm chật kín cả con đường trước cửa.
“Thành chủ đại nhân lại hạ chiếu nhận tội, đây đúng thật là từ trước đến nay chưa từng có!”
“Đúng vậy, thành chủ đại nhân bá chủ thiên hạ, từ trước tới nay đều vô cùng cường thế, lần này lại vì con gái con rể mà hạ chiếu nhận tội, đúng thật là khiến người ta được mở rộng tầm mắt!”
“Hê, ngươi vẫn chưa biết gì hay sao? Thành chủ đại nhân hạ chiếu nhận tội không phải là vì con gái con rể, mà là vì cháu ngoại của hắn! Ầy, chính là người thiếu niên đứng đón khách ngoài cửa kia kìa!”
“Sao ngươi biết được?”
“Dì ba của em vợ của cậu cả ta làm vú nuôi trong phủ thành chủ, chuyện này phủ thành chủ sớm đã truyền ra rồi! Người cháu ngoại này của thành chủ đại nhân vô cùng lợi hại, nghe nói lần trước suýt chút nữa đã phá tan được Thiên Vấn Tường của Tào gia! Thành chủ đại nhân nhận người cháu ngoại này, thực lực của Nhậm gia sẽ trở nên vô cùng cường đại!”
Thiên hạ không có bức tường nào là không lọt gió, huống hồ lần này Nhậm Tinh Thuần cũng không định phong tỏa tin tức này lại, cho nên nó cũng dần dần lưu truyền từ trong phủ thành chủ ra.
Hơn nữa, danh tiếng của Diệp Viễn càng vang xa thì lại càng có lợi hơn cho phủ thành chủ.
Hôm nay Diệp Viễn còn chủ động đảm nhận nhiệm vụ đón khách cùng với Từ Tử Huy.
Hỏm nay Diệp Viễn còn chủ động đảm nhận nhiệm vụ đón khách cùng với Từ Tử Huy.
Đại hôn của phụ thân và mẫu thân nên tất nhiên người làm nhi tử như hắn phải cống hiến sức lực làm tùy tùng một phen.
“Công hội luyện dược sư, Ngũ Huyền trưởng lão đến!”
Lời còn chưa dứt, Ngũ Huyền đã cười lớn tiến lên đón lấy Diệp Viễn: “Diệp lão đệ, cung hỉ cung hỉ!”
“Ha ha, lão ca tới cũng thật sớm, mau mau vào trong ngồi!” Diệp Viễn cười nói.
<<1/1 A A • ‘a • I I A A • ‘a • I I A/
Không vội ngôi, không vội ngồi! Lão đệ, hôm nay là ngày đại hỉ của lệnh tôn, lão ca ta không thể thiếu quà mừng! Có điều quà mừng này của ta, chính là mượn hoa hiến phật, lão đệ đừng trách tội.” Ngũ Huyền cười lớn nói.
Diệp Viễn khoát tay nói: “Lời này của lão ca nói đi đâu vậy? Huynh có thể tới là đã nể mặt ta rồi, làm sao ta dám trách tội?”
“Ha ha, vậy thì tốt! Lão đệ à, cất rượu của các người đi, đổi dùng rượu của ta!” Ngũ Huyền thần bí cười nói.
Diệp Viễn nghe vậy hai mắt sáng lên, lão đầu này, chẳng lẽ nhanh như vậy đã ủ ra được Tiên Minh Ngọc Nhưỡng?
Ngũ Huyền thấy ánh mắt của Diệp Viễn, biết hắn đã đoán ra được nên cũng không úp mở giấu diếm nữa, giơ tay ra nói: “Người đâu, khiêng toàn bộ rượu vào!”
Một đám tiểu nhị từ trong đám người ra gánh, Diệp Viễn liếc mẳt nhìn qua, đúng là có hơn hai mươi thùng rượu!
Hai mươi thùng rượu có thể không là gì, nhưng hai mươi vò Tiên Minh Ngọc Nhưỡng thì đã đủ để oanh động cả Vô Phương Thành rồi!
Những thùng gỗ này đều được làm từ nam hương mộc, mặc dù đã được dán kín, nhưng hương thơm tỏa ra tứ phía lập tức làm say ngã mọi người.
“Đây là rượu gì vậy? Thơm quá đi!”
“Vẫn còn chưa mở nắp mà đã thơm như vậy rồi, cái này mà được nếm thử một ngụm thì có chết cũng tình nguyện!”
“Ha, bị ngu rồi sao? Ta ngửi mùi thơm của rượu này, nhất định là Tiên Minh Ngọc Nhưỡng của Đan Hoàng Phó Vân Kính trong truyền thuyết! Năm đó ta từng ngửi được mùi rượu thơm từ cách xa mấy chục trượng, khiến ta nhớ mãi mùi vị đó tận mấy ngày!”
“Đúng là Tiên Minh Ngọc Nhưỡng! Trời ơi! Đây không phâi là mĩ tửu mà Phó Vân Kính giấu kỹ hay sao? Sao một lúc lại lấy ra nhiều như vậy? Hơn nữa… sao lại là do Ngũ Huyền đại sư đưa tới?”
“Chuyện này ta cũng không biết được! Hơn nữa ta ngửi mùi rượu thơm, lại còn thấy thơm hơn cả lần trước, e là chất lượng của những thùng Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này còn trên cả rượu của Đan Hoàng Phó Vân Kính!”