Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cơ Thanh Vân, rốt cuộc ngươi muốn tìm linh dược gì? Nếu cứ tiếp tục, tất cả mọi người sẽ rơi vào nguy hiểm!” Quách Hủ trầm giọng nói.

Bên ngoài tầng thứ ba còn là chỉ có một ít hoang thú Thần Vương đỉnh phong, lại đi vào trong thì sẽ xuất hiện hoang thú Hư Huyền Cảnh.

Với thực lực của những đệ tử này, tự nhiên là không cách nào xâm nhập sâu hơn nữa.

Diệp Viễn nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Ngươi cảm thấy linh dược bình thường có thể lọt vào pháp nhãn của ta sao? Không phải các ngươi đến trải nghiệm à, cũng không bảo ngươi đi theo ta, không bằng ngươi tiếp tục đưa các sư đệ của ngươi tiếp tục đi trải nghiệm, ta đi tìm linh dược của ta. Nếu ta bị mãnh thú giết chết ăn thịt thì ngươi nên vui mừng mới đúng.”

"Ngươi!” Quách Hủ không khỏi bực bội.

Lúc này, Linh Khuyển Thần Vương bỗng nhiên lên tiếng: "Quách Hủ, ngươi dẫn các sư đệ ở bên này trải nghiệm một phen, ta cùng Cơ Thanh Vân tiếp tục đi về phía trước."

Lần này nói, Quách Hủ nóng nảy, vội vàng nói: "Chuyện này làm sao được?"

Linh Khuyển Thần Vương nhìn hắn một cái, nói: "Linh dược mà Cơ Thanh Vân muốn tìm, không ngoài dự đoán có lẽ là ở tầng bốn. Một khi bước vào đó, chắc ta cũng không thể quan tâm đến ngươi được! Huống hồ, ngươi cũng thấy được thực lực của hắn rồi, nếu bây giờ ngươi muốn động thủ cũng không tiện.”

Sắc mặt Quách Hủ không khỏi cứng đờ, lúc này hắn mới phát hiện một sự thật khiến người ta xấu hổ.

Ý của Linh Khuyển Thần Vương đã rất rõ ràng, nếu tiếp tục đi theo, ngươi sẽ kéo chân sau.

Cho dù Diệp Viễn muốn động tâm tư lệch lạc gì, Quách Hủ đi theo bên cạnh chẳng những không giúp được gì, ngược lại có thể trở thành chỗ đột phá của Diệp Viễn.

Cái này... thật là xấu hổ.

"Vậy... Linh Khuyển đại nhân cẩn thận!” Quách Hủ chán nản nói.

Linh Khuyển Thần Vương vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Yên tâm đi, có ta ở đây, hắn không thể giở trò gì được đâu.”

Quách Hủ gật gật đầu, về thực lực của Linh Khuyển Thần Vương, hắn tuyệt đối tin tưởng.

Chỉ là hắn không ngờ rằng có một ngày mình lại trở thành kẻ ngáng chân.

Cáo biệt các đệ tử Tử Kim Điện, Diệp Viễn cùng một người một cẩu đi vào càng sâu hơn.

Trừ phi hắn sử dụng thần khí, nếu không rất khó đấu lại những hoang thú cấp Hư Huyền kia.

Cho nên suốt dọc đường đi, hai người Diệp Viễn và Triệu Linh Đông đều vô cùng nhỏ tiếng, tận lực tránh đi những khí tức cường đại đó.

Hết sức cẩn thận, chớp mắt một tháng đã trôi qua.

Khoảng cách với đám người Quách Hủ, xấp xỉ cũng đã cách xa một trăm triệu dặm.

Trong khoảng thời gian đó, đương nhiên họ gặp phải không ít hoang thú cường đại, cơ bản đều là Linh Khuyển Thần Vương ra tay giải quyết.

Mà điều này cũng làm cho Diệp Viễn thấy được thực lực của Linh Khuyển Thần Vương.

Hoang thú Hư Huyền bình thường căn bản không phải là đối thủ của Linh Khuyển Thần Vương.

Dọc theo đường đi, phàm là gặp phải hoang thú Hư Huyền, Linh Khuyển Thần Vương đều lấy tư thái nghiền ép chém giết đối thủ.

Nhưng mà, từ đầu đến cuối, con Ngao Thiên Thần Khuyển đó cũng chưa từng ra tay.

Trước khi trọng sinh, Diệp Viễn và Linh Khuyển Thần Vương cũng chưa từng gặp nhau, nhưng với địa vị của hắn thì vẫn nghe ngóng được một chút.

Nhưng hôm nay Diệp Viễn mới biết được, Triệu Linh Đông mạnh hơn so với tin đồn.

Ngày hôm nay, cuối cùng hai người cũng đi tới lối vào tầng bốn.

Phía trước là một truyền tống trận.

Một chùm ánh sáng nhỏ, phát tán ra hào quang linh động.

Đang đi, Diệp Viễn bỗng nhiên dừng bước.

Triệu Linh Đông nghi ngờ hỏi: "Sao người không đi tiếp?”

Thần sắc Diệp Viễn bình tĩnh nói: "Chúng ta quay lại tầng ba đi, ta cần một phần Bích Huyết Thanh Thiên năm mươi vạn năm. Đây là nơi sâu nhất của tầng ba, nói không chừng sẽ có. Nếu chúng ta có thể tìm thấy nó thì chúng ta cũng có thể giảm thời gian lưu trú trên tầng bốn. Cứ như vậy, nguy hiểm ắt cũng ít đi vài phần.”

Linh Khuyển Thần Vương ở tầng ba có thể đại sát tứ phương, nhưng đến tầng bốn thì cũng phải kẹp đuôi làm người.

Hoang thú tầng bốn quá mạnh, với thực lực của Linh Khuyển Thần Vương, tầng bốn cũng chính là cực hạn.

Tầng thứ năm, hắn tuyệt đối không thể lên được.

Linh Khuyển Thần Vương nhíu mày nói: "Bích Huyết Thanh Thiên năm mươi vạn năm, cơ hội tìm được ở tầng bốn lớn hơn nhiều so với tầng ba. Đừng quên rằng chúng ta chỉ có nửa năm. Nếu như lãng phí quá nhiều thời gian ở tầng ba, sẽ không còn thời gian để tìm linh dược phía sau nữa.”

Diệp Viễn suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ngươi nói cũng đúng, đi thôi.”

Trong lòng Linh Khuyển Thần Vương đã yên tâm, gật gật đầu đang muốn đi về phía trước.

Nhưng Diệp Viễn vừa đi được một bước, tự nhiên lại ngừng lại.

"Này? Ngươi lại sao vậy?” Linh Khuyển Thần Vương nghi ngờ nhìn về phía Diệp Viễn nói.

Diệp Viễn quay đầu nhìn Linh Khuyển Thần Vương, bỗng nhiên cười nói: "Trái tim của ngươi, lay động rồi!”

Trong lòng Linh Khuyển Thần Vương "lộp bộp" một chút, chẳng lẽ Diệp Viễn nhìn ra cái gì rồi ư?

Không thể nào!

Từ đầu đến cuối, hắn tự hỏi cũng không lộ ra nửa điểm sơ hở nào.

Triệu Linh Đông nhíu mày nói: "Ý ngươi là sao?”

Khóe miệng Diệp Viễn khẽ nhếch lên, cười khẽ nói: "Ý ta là… ngươi rất muốn ta đi vào tầng thứ tư sao?”

Dự cảm trong lòng Triệu Linh Đông càng ngày càng không tốt, nhưng hắn vẫn cứng rắn.

Tiến thêm một bước nữa, Diệp Viễn sẽ rơi vào cạm bẫy của Ma Lĩnh Tam Quái. Chỉ cần Diệp Viễn bị thu vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, tuyệt đối không thể trốn thoát được!

Cho dù là thiên mệnh chi tử bị che mất thiên cơ, cũng chỉ có một con đường chết!

Huống chi, đối phó với Diệp Viễn là năm cường giả Hư Huyền Cảnh.

Nhưng chỉ thiếu một bước thôi!

Trong tim đang đập thình thịch, nhưng Triệu Linh Đông không hề thể hiện ra mặt.

Con người hắn ta vốn vô cùng trầm ổn, cho dù trong lòng sóng gió ngập trời cũng sẽ không biểu lộ ra nửa điểm.

Nếu như không có thành phủ như vậy, làm sao có thể trở thành thủ hạ bí mật của tam cự đầu Thánh Thành nhiều năm như vậy?

Cũng bởi vì có phần tự tin này, Triệu Linh Đông mới biết mình suốt hành trình tuyệt đối không lộ ra sơ hở.

Nhưng sao Diệp Viễn có thể nhìn ra được cơ chứ?

Lẽ nào chính là vì một tia ba động không gian?

Một tia ba động không gian đến ngay cả hắn cũng không phát hiện ra, có thể nói là nhỏ đến cực điểm.

Hơn nữa cho dù Diệp Viễn có chút hoài nghi, vì sao lại cố tình vào lúc này?

Triệu Linh Đông suy nghĩ trăm lần cũng không thể giải thích được!

"Lời này của ngươi, là ngươi muốn tìm linh dược, chứ không phải ta! Nếu ngươi không muốn đi vào tầng bốn, vậy không vào nữa là được." Triệu Linh Đông trầm giọng nói.

Diệp Viễn nhìn Triệu Linh Đông, thản nhiên nói: "Còn chưa bỏ cuộc sao? Ta đã nói như vậy, chắc chắn là đã nắm chắc vài phần.”

Lần này, Triệu Linh Đông hoàn toàn tuyệt vọng.

Hắn biết, Diệp Viễn thật sự đã nhìn ra có gì đó không ổn.

Thế nhưng, trước mắt căn bản không có chút sơ hở. Nếu như không phải biết trước, Triệu Linh Đông tuyệt đối không biết nơi này là cạm bẫy.

Vậy thì, Diệp Viễn rốt cuộc nhìn ra được bằng cách nào?

Triệu Linh Đông nhíu mày, sát khí nhàn nhạt khóa chặt Diệp Viễn, trầm giọng nói: "Ta tự hỏi không lộ ra một chút sơ hở, ngươi làm sao nhìn ra được chứ?”

Diệp Viễn không trả lời câu hỏi của hắn, nhìn truyền tống trận phương xa, cười nói: "Hoàn toàn thiên thành, không hề sơ hở! Nếu như ta dự liệu không sai, đây hẳn là Sơn Hà Xã Tắc Đồ trong truyền thuyết?”

Ánh mắt Triệu Linh Đông ngưng tụ, hắn không ngờ, ngay cả chuyện này Diệp Viễn cũng có thể nhìn ra được!

Tiểu tử này quả thực là quá yêu nghiệt!

Diệp Viễn lại quay sang Triệu Linh Đông, cười nói: "Ngươi đích thị là không có sơ hở, nhưng ngươi nên biết, Tâm Huyết Lai Triều là thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK