Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâng hai Tứ Hải Lâu, Tiêu Như Yên khẽ cắn răng, những giọt mồ hôi trên trán lấm tấm chảy xuống trông dáng vẻ vô cùng cật lực.

“Xèo” một tiếng, một làn khói xanh từ trong dược đỉnh bay ra, hiến nhiên là đã luyện ra một lò phế đan.

“Tại sao? Rốt cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào!”

Tiêu Như Yên dùng mu bàn tay lau sạch những giọt mồ hôi trên trán, khuôn mặt hiện rõ vẻ nóng nảy.

“Nhị tiểu thư, cũng đừng nên miễn cưỡng như thế. Hạo Linh Bồi Nguyên Đan này đã được chứng thực là đan dược không thể luyện chế, ngay cả gia chủ cũng không luyện ra được, nhị tiểu thư…” Đông chưởng quỹ đứng ở một bên an ủi.

Trong mắt Tiêu Như Yên ầng ậng nước, nhưng nàng lại cố kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống.

“Nếu đan phương của Hạo Linh Bồi Nguyên Đan đã được truyền lại thì không thể nào không luyện chế ra được đan dược. Chắc chắn là có chỗ không đúng! Ta thử lại lần nữa, nhất định sẽ luyện ra được!” Tiêu Như Yên quật cường nói.

Đông chưởng quỹ thở dài an ủi: “Ta biết nhị tiểu thư muốn giúp đại thiếu gia sớm bình phục lại trước khi đại hội đấu đan diễn ra, nhưng nếu như trong hai ngày này nhị tiểu thư tiêu hao hết hồn lực của mình, thì không phải càng ảnh hưởng tới đại cục hay sao?”

“Hừ! Không phải tên Cơ Thanh đó nói một mình hắn có thể đấu được ba người hay sao, để một mình hắn đi là được rồi!” Tiêu Như Yên không chút lay động, ngược lại lại chĩa mũi giáo sang Diệp Viễn.

Rất hiển nhiên, hành động trêu chọc của Diệp Viễn ngày hôm đó đã khiến nàng rất không vui.

“Như Yên tiểu thư, ta cỏ thể hiểu là nàng đang khen ta được không?” Giọng của Diệp Viễn đột nhiên vang lên.

Tiêu Như Yên nhìn thấy Diệp Viễn, lại đang giận mà không có chỗ phát tiết, giận dữ nói: “Da mặt của ngươi cũng dày thật đó! Thật đúng là không biết trời cao đất dày là gì, ngươi có biết thực lực của Đồng gia mạnh lắm hay không? Đừng cho rằng ngươi có thế luyện ra được Ngọc Long Tĩnh Tâm Đan là giỏi lắm rồi, đứng trước mặt Đồng Vĩnh Xương, ngươi cũng chẳng là gì đâu!”

Vai Diệp Viễn khẽ rung lên: “Đồng Vĩnh Xương mà Như Yên tiếu thư nói, chính là chuẩn Đan Vương, được coi là thiên tài số một trong lớp người trẻ tuổi của Đồng gia sao? Vậy được thôi, trong đại hội đấu đan cứ đế hắn cho ta, còn những người khác giao lại cho các người, Như Yên tiểu thư thấy sao?”

“Để cho ngươi? Thật không biết tự lượng sức mình! Bớt dài dòng, đừng có ảnh hưởng đến ta luyện đan!”

Tiêu Như Yên không thế kiên nhẫn trước sự ngông cuồng của Diệp Viễn được nữa, nàng càng không có thời gian ở đây đấu võ miệng.

Một đại Đan sư trung cấp mà đòi đối phó với chuẩn Đan Vương sơ cấp sao?

Đây là đang xem thường sự thông minh của người khác à?

“Ồ, thì ra Như Yên tiểu thư đang luyện đan sao? Oậy ta phải nghiêm túc học hỏi một chút mới được!” Diệp Viễn đột nhiên cao hứng.

Hắn cũng muốn biết trình độ của Tiêu Như Yên ra sao.

Hai mươi tuổi, cũng trạc tuổi với Nam Phong Nhược Tinh, nhưng thực lực lại cao hơn Nam Phong Nhược Tinh hẳn một cảnh giới.

Tuy rằng nói có sự hậu thuẫn của Tiêu gia, nhưng thiên phú của Tiêu Như Yên cũng không cần phải nói nhiều.

Cho nên cả hai nhà Hoàng, Tiết đều chú ý tới Tiêu Như Yên, e rằng không chỉ bởi vì nàng là một trong hai song tuyệt ở Vương Thành, mà còn bởi tiềm lực vô hạn của nàng trên phương diện đan dược đi.

Lấy được một chuẩn Đan Vương tương lai, thậm chỉ còn đón được Đan Vương về nhà, vụ làm ăn này không phải là quá hời rồi sao.

Thế nhưng, Tiêu Như Yên cũng không khách khí: “Cút ra cho ta!”

Diệp Viễn bĩu môi nói: “Cô nương cho rằng ta muốn tiếp cận cô nương sao? Nếu không phải lão tử nhà cô nương để ta tới đây kết giao, nói là để tăng trình độ luyện đan của mọi người thì ta cũng không đồng ý đâu, trình độ của ta cao như vậy, nếu cô nương định học lén ta thì sao?”

Tiêu Như Yên suýt chút mữa hộc máu.

Trình độ của ngươi cao như vậy? Cao tới đâu cơ chứ?

Mới chỉ luyện chế ra được một viên đan dược cấp ba thượng phẩm, lại đã cho là mình ghê gớm lắm rồi ư?

Còn biết xấu hổ hay không hả?

Tiêu Như Yên muốn hỏi ý kiến của Đông chưởng quỹ thì thấy hắn khẽ gật đâu, nàng cũng biết nửa câu đầu mà Diệp Viễn nói là thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK