Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vù.”

Tần Bái đang hết sức chăm chú để cản U Minh Trảo lại thì bỗng nhiên cảm thấy tê cả da đầu, một cảm giác nguy hiểm nổi lên trong lòng hắn.

Diệp Viễn hóa thành một vệt sáng, dùng tốc độ nhanh đến khó tin chém về phía Tần Bái.

Lần này quá mức bất ngờ, tốc độ của Diệp Viễn quá nhanh, làm cho tất cả mọi người không phản ứng kịp.

Tần Bái cảm giác được phía sau truyền đến một cảm giác nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm hơn so với U Minh Trảo.

Không kịp quay đầu, Tần Bái chỉ kịp xuất ra một kiếm về phía sau.

Đồng thời, hắn trở tay đánh một chưởng về phía U Minh Trảo.

Phản ứng Tần Bái rất nhanh, nhưng tốc độ của Diệp Viễn còn nhanh hơn.

“Keng.”

“Phụt.”

“Phụt.”

Cả Diệp Viễn cùng Tần Bái phun ra một ngụm máu cùng lúc, thân hình Diệp Viễn bay ra ngoài.

Nhưng mà, Tần Bái còn thê thảm hơn so với Diệp Viễn nhiều lắm.

Nhìn thấy hành động của Diệp Viễn, Quy Vân đã có thể lý giải ý đồ của hắn, lập tức công kích lên người Tần Bái.

Tần Bái vội vã chống đỡ thì làm sao có thể đỡ được một kích U Minh Trảo?

Bị hai bên cùng công kích, trong chốc lát hắn đã bị thương nặng.

Một cảnh này phát sinh quá nhanh, Lâm Tú cùng Tần Chính đều không phản ứng kịp.

Chờ bọn hắn phản ứng thì Tần Bái đã bị thương nặng, không thể đánh tiếp.

Cũng may Quy Vân thu hút đa số lực của Tần Bái nên thương thế của Diệp Viễn cũng không quá nặng.

Bằng không lấy thực lực Khuy Thiên đại viên mãn của Tần Bái, Diệp Viễn liều mạng với hắn thì không chết cũng trọng thương.

Không có Thiên Lôi Tật Hành Phù, Diệp Viễn ở trước mặt Khuy Thiên đại viên mãn vẫn hơi yếu hơn một chút.

Nhưng mà căn bản Diệp Viễn cũng không quan tâm đến thương thế trên người, vừa ngã xuống đất thì trường kiếm rung động, quay người đánh tới lần nữa.

“Trục Nguyệt.”

Một chiêu này là do Diệp Viễn tham khảo một chiêu rung động đến tâm can của Cận Vũ trước kia.

Cận Vũ kia dựa vào thế rung động để xuất ra một chiêu, vô cùng lưu loát, hầu như không thể phá giải.

Mà bây giờ, tuy chiêu thức của Diệp Viễn cùng hắn không giống nhau, thế nhưng sự rung động này lại giống nhau đến kì diệu.

Diệp Viễn cũng không muốn cho Tần Bái cơ hội để thở dốc.

“Vù.”

Một lần nữa Diệp Viễn hóa thành vệt sáng bay về phía Tần Bái.

Mà lúc này, sau khi Tần Bái bị hai đòn nghiêm trọng đánh bay lên thì cả người vẫn còn chưa rơi xuống đất.

Nội tạng của hắn đang chịu thương tích rất nghiêm trọng, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Viễn lại giết tới lúc này.

"Phụt"

Tru Tà Kiếm xuyên qua ngực của Tần Bái.

Tần Bái trợn tròn mắt, đến chết hắn cũng không tin tưởng là Diệp Viễn có thể giết hắn.

Thế nhưng, Diệp Viễn sẽ không cho hắn cơ hội.

Ánh mắt Tần Bái dần mờ đi, nhưng lại không chịu nhắm lại.

Hắn chết không nhắm mắt.

Một Khuy Thiên sơ kỳ, làm sao có thể giết được một cường giả Khuy Thiên cảnh đại viên mãn như hắn?

“Này… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kiếm pháp của Diệp Viễn quá nhanh, ta chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ.”

“Đúng … Thật mạnh. Diệp Viễn chỉ dùng hai kiếm đã giết được một cường giả Khuy Thiên cảnh đại viên mãn. Mặc dù là có ác linh kia trợ giúp, thế nhưng chiến tích này đủ để làm toàn thành khiếp sợ.”

“Nhất định ta đang nằm mơ. Nhất định đang nằm mơ. Tần Bái là thiên chi kiêu tử nha, gần như có thể quét ngang cùng cấp, vậy mà lại bị một Khuy Thiên sơ kỳ giết.”

Trong mắt mọi người thì lời khiêu khích của Diệp Viễn chỉ là một trò hề.

Nhưng không ai nghĩ tới rằng trò hề này lại biến thành một trận chém giết đẫm máu.

Thực lực Quy Vân rất mạnh, nhưng đối mặt với tam đại tuyệt thế thiên tài, hắn cũng bị bắt buộc phải dùng quỷ khí hộ thể mới có thể miễn cưỡng đánh ngang tay.

Một lúc sau, tất nhiên là Quy Vân không thể chống đỡ tiếp.

Nhưng việc Diệp Viễn đột ngột gia nhập chiến trường đã nghịch chuyển chiến cuộc trong nháy mắt.

Từ khi Diệp Viễn xuất hiện, đến lúc Diệp Viễn áp sát ba người, chỉ mới có nửa khắc.

Tất cả sự việc phát sinh quá nhanh, làm cho mọi người không phản ứng kịp, trận chiến cũng đã sắp kết thúc rồi.

Diệp Viễn giải quyết Tần Bái xong thì áp lực của Quy Vân cũng giảm mạnh.

Lấy thực lực hiện giờ của hắn thì chắc chắn sẽ thắng nếu một đánh một cùng Lâm Tú.

Nếu cộng thêm một tên Tần Chính thì mới có thể ngang tay với hắn.

Thế nhưng, còn có một mối nguy hiểm rất lớn đối với bọn Tần Chính.

Trục Nguyệt của Diệp Viễn quá nhanh, căn bản khó lòng phòng bị.

Một khi diệp Viễn bắt được cơ hội, bọn hắn nhất định sẽ phải chết.

“Vù.”

Diệp Viễn rút Tru Tà Kiếm, ánh mắt chuyển hướng đến trận chiến của Quy Vân với Lâm Tú cùng Tần Chính.

Tần Bái nằm trên mặt đất, đến chết cũng không rõ chuyện gì xảy ra.

Giống như cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Diệp Viễn, hai người Lâm Tú cùng Tần Chính đều có vẻ hơi hoảng loạn, Quy Vân lập tức chiếm thế thượng phong.

“Vù.”

Diệp Viễn sao có thể lãng phí cơ hội tốt như vậy, không chút do dự phát động Trục Nguyệt.

Hắn lại hóa thành một đạo tàn ảnh, mục tiêu lần này chính là Tần Chính.

“Keng.”

Có chuẩn bị, phản ứng của Tần Chính nhanh hơn Tần Bái nhiều.

Trường kiếm của hắn rung động, hắn muốn liều mạng cùng Diệp Viễn.

“Phụt.”

Thực lực cường đại của cảnh giới Khuy Thiên đại viên mãn lại làm cho hắn bị thương lần nữa.

Nhưng mà Tần Chính cũng không thoải mái, bên kia Quy Vân lợi dụng cơ hội này triệt để chiếm thế thượng phong.

Diệp Viễn không chút dừng lại, cố nén nội thương, phát động Trục Nguyệt lần nữa.

“Keng.”

“Keng.”

“Keng.”

Từng tia sáng lạnh lẽo lóe lên khiến mọi người kinh hãi.

Mỗi một lần công kích, Diệp Viễn đều phun ra một ngụm máu tươi.

Hiển nhiên hắn đang liều mạng chiến đấu.

Tuy Diệp Viễn rất thảm, nhưng Tần Chính còn thảm hơn.

Mỗi lần Diệp Viễn ra tay cũng không phải là đánh bừa, mỗi một chiều đều làm cho Tần Chính hộc máu.

Vài lần tránh được công kích của U Minh Quỷ Trảo, thế nhưng pháp tắc chi lực cường đại kia vẫn làm cho bản thân hắn bị trọng thương.

Thương thế của Tần Chính nghiêm trọng hơn nhiều so với Diệp Viễn.

“Đây là có bao nhiêu thù hận vậy, Diệp Viễn cũng quá liều mạng, đây quả thực chính là muốn đồng quy vu tận.”

“Ha ha, nghe nói trên danh nghĩa Tần Thiên là đi ra ngoài lịch luyện, nhưng thật ra là đi đuổi giết Diệp Viễn. Diệp Viễn cùng Tần gia, sớm đã không đội trời chung.

“Chẳng lẽ hôm nay, Diệp Viễn muốn đem mấy đại thiên tài của Võ Mông học phủ này chém giết sao? Thật không biết khi Võ Mông học phủ cùng Tần gia nhận được tin tức thì sẽ có phản ứng gì.”

“Diệp Viễn quá là lỗ mãng nha. Tần gia là thế lực đã thâm căn cố đế tại Võ Mông vương thành, cho dù phía sau Diệp Viễn có Vạn Bảo Lâu thì sợ rằng cũng vô dụng.”

...

Mọi người thấy Diệp Viễn liều mạng thì cảm thán không thôi.

Chỉ là bọn hắn không biết, Diệp Viễn liều mạng giết người như vậy, cũng không phải vì hắn, mà là vì cho Tạ Tĩnh Nghi một cái công đạo.

Lâm Tú càng đánh càng kinh hãi, bất kể là Quy Vân hay là Diệp Viễn đều thật đáng sợ.

Thực lực của nàng được xưng là đứng thứ hai trong học phủ, Tần Chính cũng là người xếp hạng thứ năm.

Vậy mà bọn họ lại không có sức đánh trả khi đối mặt với tổ hợp Quy Vân cùng Diệp Viễn này.

“Không được. Nếu tiếp tục như vậy nữa thì nàng sẽ bị bọn hắn giết, phải nghĩ biện pháp trở về học phủ.” Lâm Tú thầm nghĩ.

Đúng lúc này, Diệp Viễn lao tới lần nữa, Quy Vân phối hợp với Diệp Viễn phóng công kích tới phía Tần Chính.

Lâm Tú quyết định thật nhanh, thân hình chợt lui, thoát ly khỏi cuộc chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK