Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một con Bạch Hổ hư ảo dần dần thành hình trên không.

“Cung nghênh thánh tổ!”

Phàn Lân mang theo người thủ lăng nhất mạch, trực tiếp quỳ bái con Bạch Hổ hư ảo kia, thái độ vô cùng cung kính.

Tuy Bạch Hổ chỉ có thân thể hư ảo nhưng hơi thở nó lộ ra khiến cho Diệp Viễn và Bạch Quang hít thở không thông.

Hai người liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đối phương đều thấy được dáng vẻ kinh động không thôi.

Bạch Hổ vừa mới hiện thân nên còn chưa kịp hiểu hoàn cảnh, ánh mắt ngơ ngác khó hiểu.

Nhưng mà hắn rất nhanh chóng thích ứng được, ánh mắt dừng trên người Bạch Quang.

“Hừm, cách lần triệu hồi trước cũng khoảng hơn mười vạn năm rồi nhỉ? Lần này gọi bản thánh tổ về là vì thiếu niên này sao?” Bạch Hổ chậm rãi nói.

Bị linh thể Bạch Hổ nhìn chằm chằm như vậy, Bạch Quang cảm thấy linh hồn của mình sắp bị đâm thủng đến nơi rồi.

Phàn Lân cung kính nói: “Vâng, thưa thánh tổ! Hơn mười vạn năm đến giờ chúng ta mới gặp lại được người sở hữu thân thể bạch hổ hoàn mỹ tới vậy.”

Bạch Hổ lại đưa mắt về người Bạch Quang, chậm rãi mở miệng: “Không tồi, quả thật là thân thể Bạch Hổ hoàn mỹ, đáng tiếc… trình độ khai phá quá thấp!”

Lại bị Bạch Hổ nhìn chằm chằm lần nữa, hô hấp Bạch Quang dồn dập, không chịu nổi đứng bật dậy.

Linh thể Bạch Hổ này thật đáng sợ, trong lúc giơ tay nhấc chân tự nhiên đều mang theo dao động kinh khủng.

Khí tức của người thủ lăng đã đủ đáng sợ rồi. Nhưng so với Bạch Hổ này căn bản là một cái trên trời một cái dưới đất.

“Ngươi… ngươi là cường giả thần đạo sao?” Bạch Quang có chút chột dạ hỏi.

“Hả… Ha ha ha…”

Nghe được câu hỏi của Bạch Quang, Bạch Hổ bỗng nhiên cười ha hả.

Phàn Lân biến sắc, vội vàng nói với Bạch Quang: “Bạch Quang, đừng vô lễ! Thánh tổ đại nhân chính là thủy tổ chi tôn, cường giả thần đạo ở trước mặt ngài ấy cũng phải cúi đầu xưng thần!”

Theo lời nói của Phàn Lân, cả người Bạch Quang và Diệp Viễn đều run lên.

Cường giả đạo thần cũng phải cúi đầu xưng thần? Đây là thực lực đáng sợ cỡ nào chứ?

Cảnh giới bậc này, bọn họ căn bản không thể tưởng tượng nổi.

Sau mười vạn năm, sự tồn tại của thần đạo đã bị nhấn chìm vào dòng sông lịch sử. Nhưng mà không thể nghi ngờ, vẫn có sự khác biệt giữa các cường giả Thần Cảnh.

Mà thánh tổ Bạch Hổ này, hiển nhiên chính là tồn tại cực kỳ cường đại giữa các cường giả Thần Cảnh.

Linh thể Bạch Hổ chậm rãi nói: “Tại phiến đại lục này đã thiếu mất vài bộ công pháp rồi, muốn đột phá thần đạo khó như lên trời, đáng tiếc cho thân thể Bạch Hổ hoàn mỹ của ngươi! Được rồi, thời gian của bản thánh tổ không còn nhiều lắm, thiếu niên, có thể lĩnh hội được bao nhiêu thì xem tạo hóa của ngươi đi!”

Linh thể Bạch Hổ vươn một móng vuốt ra, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của Bạch Quang. Thân thể Bạch Quang chấn động, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ, cả người lơ lửng bay lên không trung.

Linh thể Bạch Hổ khổng lồ hé miệng, một quả cầu ánh sáng thật lớn từ miệng nó phóng ra bao lấy cả người Bạch Quang.

Lúc này trông Bạch Quang như quay trở lại thành một bào thai, cả người tản ra từng vòng, từng vòng ánh sáng.

Làm xong mọi chuyện, linh thể Bạch Hổ đưa mắt nhìn sang Diệp Viễn.

Ánh mắt sâu kín làm cho Diệp Viễn cảm thấy mất tự nhiên không thôi, thực tế hắn có một loại xúc động muốn chạy trốn ngay lập tức.

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Diệp Viễn cũng chưa từng trải qua cảm giác này. Nhưng linh thể của vị thánh tổ này quả thật quá cường đại.

Diệp Viễn lặng lẽ tiến nhập vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất mới miễn cưỡng đè ép được ý niệm này xuống.

“Tại sao các ngươi lại để cho một tên tiểu tử Long tộc tiến vào lãnh địa tổ linh?”

Lúc linh thể Bạch Hổ nhìn thấy Diệp Viễn, nói ra những lời khiến Phàn Lân đổ một thân mồ hôi lạnh.

“Thánh tổ bớt giận, hắn…”

Phàn Lân mới nói được một nửa đã bị Diệp Viễn ngắt lời: “Việc này không thể trách Phàn Lân tiền bối, là ta ép buộc hắn.”

Linh thể Bạch Hổ cười lạnh: “Tiểu tử ngươi coi vậy mà có chút nghĩa khí. Cùng tồn tại ở một thời đại, tộc Bạch Hổ ta có thể khai phá ra thân thể Bạch Hổ hoàn mỹ, thì Long tộc cũng khai phá ra một cái Long Hồn

phản tổ khiến cho bản thánh tổ vô cùng khó chịu!”

Diệp Viễn sửng sốt, không khỏi cảm thấy mạc danh kỳ diệu.

Long Hồn phản tổ, cái quỷ gì vậy?

Tha thứ cho Diệp Viễn mang danh kiến thức rộng rãi cũng hoàn toàn không biết gì về thứ này.

Thân thể Bạch Hổ hoàn mỹ là do hắn nhìn thấy trong điển tịch, nhưng còn Long Hồn phản tổ thì hắn nghe cũng chưa từng nghe qua.

Diệp Viễn còn đang muốn hỏi rõ tình huống thì bên kia cả người Phàn Lân chấn động, không thể tưởng tượng nhìn về phía Diệp Viễn.

“Thánh tổ đại nhân, ngài… ngài nói là… Diệp Viễn hắn là Long Hồn phản tổ trong truyền thuyết sao?” Phàn Lân sợ hãi hỏi.

“Hừ nhãn lực của bản thánh tổ sao có thể nhìn nhầm?” Linh thể Bạch Hổ thản nhiên đáp.

“Nhưng mà… nhưng mà điều này sao có thể? Diệp Viễn hắn… rõ ràng là nhân loại mà! Hơn nữa Long Hồn phản tổ… trăm vạn năm cũng khó mà đào ra một người!”

Cho dù chính miệng thánh tổ xác nhận, Phàn Lân vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

Trăm vạn năm, cho dù đối với cường giả thần đạo mà nói cũng là một khoảng thời gian cực kỳ dài.

Trăm vạn năm mới có thể sinh ra một người sở hữu thể chất này, có thể tưởng tượng được là có bao nhiêu đáng sợ!

Phải biết thân thể Bạch Hổ hoàn mỹ của Bạch Quang là thể chất mười vạn năm khó gặp! Mà Long Hồn phản tổ còn hiếm thấy hơn so với thân thể Bạch Hổ hoàn mỹ nữa!

“Ha ha, dựa vào cảnh giới của ngươi đương nhiên nhìn không ra, tiểu tử này là đoạt xá trở về! Có điều… kiếp trước hắn cũng là nhân tộc. Bản thánh tổ cũng rất tò mò, Long Hồn phản tổ thế mà lại xuất hiện ở trên người của một nhân loại.”

Lời nói của linh thể Bạch Hổ khiến cả người Diệp Viễn chấn động.

Đây là lần đầu tiên có người chỉ liếc mắt một cái liền biết hắn đoạt xá sống lại. Thực lực thật sự của linh thể Bạch Hổ này quá mức đáng sợ.

Phàn Lân lâm vào sợ hãi không thôi, hắn có chút không dám tin, dựa vào thực lực của hắn thế mà không nhìn thấu được Diệp Viễn đoạt xá sống lại!

Hôm nay Diệp Viễn đem đến cho hắn rung động mãnh liệt hơn gấp trăm lần so với thân thể Bạch Hổ hoàn mỹ của Bạch Quang!

“Cái này… cái này…” Phàn Lân ấp úng, ngay cả nói cũng không nói hoàn chỉnh được.

Diệp Viễn mạnh mẽ kiềm chế nội tâm khiếp sợ, cẩn thận hỏi: “Thánh tổ tiền bối, không biết Long Hồn phản tổ này rốt cuộc là cái gì?”

Cũng khó trách Diệp Viễn không biết Long Hồn phản tổ, cái thể chất trăm vạn năm mới xuất hiện một lần này có lẽ chỉ có cấp bậc như linh thể Bạch Hổ này mới có thể nhìn ra.

Linh thể Bạch Hổ không trả lời Diệp Viễn mà trào phúng nói: “Có được Long Hồn phản tổ mà bị ép đến mức phải đoạt xá sống lại, thật sự quá nực cười! Nếu thủy tổ Long tộc còn sống trên đời khẳng định sẽ bị ngươi chọc cho tức chết.”

Diệp Viễn nghe vậy cứng người lại, hắn nào biết mình chính là cái Long Hồn phản tổ gì đó chứ?

Nghe tên có vẻ rất lợi hại, nhưng mà hình như không có tác dụng gì!

Không đúng!

Diệp Viễn bỗng nhiên nhớ đến lúc bản thân tu luyện Long Ba, tốc độ cực nhanh!

Thiên tài tu luyện như Long Đằng muốn tu đến Thiên cấp cũng tốn tới hơn trăm năm. Mà hắn, chỉ tốn một chút công sức đã dễ dàng tiến nhập Thiên cấp!

Mà Bàn Long Phá Thiên Chưởng cũng được Diệp Viễn học cực kỳ nhanh chóng.

Trước kia Diệp Viễn không cảm thấy có gì bất thường nhưng vừa nghe linh thể Bạch Hổ nói vậy hình như có chút đúng.

Tựa như… chính mình rất phù hợp tu luyện võ kỹ của Long tộc. Chẳng lẽ… nguyên nhân là bởi vì cái Long Hồn phản tổ này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK