Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Cao Nguyên khiến cho mọi người trầm mặc.

So với việc giết Diệp Viễn, rõ ràng tìm kiếm cơ duyên mới là việc quan trọng nhất.

Bọn họ sở dĩ động tâm tư giết Diệp Viễn là bởi vì cảm thấy thực lực Diệp Viễn yếu, dễ khi dễ.

Ai ngờ được thực lực Diệp Viễn cường hãn như vậy, một người đơn độc đấu ngũ đại cường giả Thần Quân, lại còn giết chết một người.

Dạng thực lực này, còn có ai dám bỏ qua sự tồn tại của hắn?

Phải biết là, những người có quyền ở đây, bây giờ cũng không phải nửa bậc Thiên Thần, Thần Quân tầng chín cái gì cả, bọn họ chỉ là Thần Quân tầng ba, tầng bốn.

Mặc dù so với Thần Quân tầng ba, tầng bốn bình thường thì bọn họ cường đại hơn rất nhiều, nhưng mà cũng không dám lơ là dạng người như Diệp Viễn.

Tiếp tục chém giết tiếp, ngoại trừ lưỡng bại câu thương thì không còn con đường thứ hai nào có thể đi.

Trịnh Khởi hừ lạnh nói: “Lão thất phu, ngươi cấu kết ma tộc, đối phó đồng bào! Đợi mọi người đi ra khỏi nơi này, ta xem ngươi giải thích thế nào với người trong thiên hạ!”

Cao Nguyên không thèm quan tâm, thản nhiên nói: “Vậy ngươi cũng phải có thể đi ra khỏi nơi này rồi hãy nói!”

Đương nhiên Lăng Tử Khôn cũng không muốn liều đến chết, lúc này đứng ra nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta tạm thời ngừng chiến, mọi người cùng nhau tìm kiếm bảo vật! Diệp Viễn, ngươi có ý kiến gì không?”

Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Viễn.

Hiển nhiên, bây giờ, ý kiến của Diệp Viễn, giữ trọng lượng rất lớn.

Diệp Viễn gật đầu nói: “Ta không có ý kiến.”

Mọi người thấy Diệp Viễn như vậy, đều là thở phào một hơi.

Bọn họ tới nơi này là vì tìm kiếm cơ duyên, chứ không phải để liều mạng.

Nếu như ngay cả dáng dấp của bảo vật cũng không nhìn thấy thì mất cái mạng này cũng quá uổng phí rồi.

Thiên Tinh nói: “Nếu đã như vậy, mọi người tiếp tục đi về phía trước!”

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Nếu như ta là các ngươi sẽ dưỡng thương cho tốt rồi mới đi tiếp.”

Thiên Tinh hừ lạnh nói: “Tiểu tử, tại sao ta phải nghe ngươi?”

Diệp Viễn nhún nhún vai nói: “Vậy thì ngươi cứ đi đi, ta không muốn chịu chết.”

Địch n ngăn Thiên Tinh lại, hỏi Diệp Viễn: “Bây giờ tất cả mọi người đều là châu chấu trên một sợi dây thừng, ngươi có ý kiến gì, không ngại cứ nói ra.”

Diệp Viễn trừng mắt một cái nói: “Ngươi mới là châu chấu! Cả nhà ngươi đều là châu chấu! Ai trên cùng một sợi dây thừng với các ngươi! Đừng tưởng rằng tiểu gia ta không biết các ngươi có ý gì, muốn tính toán tiểu gia ta, không có cửa đâu!”

Địch n nghe vậy không khỏi cứng lại, hắn phát hiện tiểu tử này quá gian xảo, dường như suy nghĩ của bọn họ, căn bản không lừa được đối phương.

Đương nhiên bọn họ không thể nào cứ buông tha Diệp Viễn như vậy, chỉ cần có cơ hội, bọn họ vẫn muốn bắt Diệp Viễn.

Chỉ có điều quan trọng nhất bây giờ, vẫn là tìm kiếm bảo vật, hai tộc mới đạt được sự cân bằng.

“Vừa rồi đám Dịch Cốt Thạc Thử kia đuổi theo nhưng bây giờ lại không thấy tung tích, không phải là bọn chúng đuổi không kịp mà nhất định là bởi vì nơi này có cái gì đó càng cường đại hơn! Thực tế, chúng ta có thể đã đi vào lãnh địa của cái gì đó cường đại khác!” Diệp Viễn nói.

Lời nói của Diệp Viễn làm cho tất cả mọi người biến sắc.

Bọn họ vừa rồi liều mạng chạy trốn, căn bản là không chú ý đến chuyện này.

Bây giờ Diệp Viễn nhắc nhở, bọn họ mới giật mình tỉnh lại.

“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!”

Lời vừa dứt, tiếng bước chân rung trời liên tiếp truyền đến, một con rùa to lớn xuất hiện trước mặt mọi người.

Mọi người nhìn thấy con rùa này, sắc mặt chợt trở nên khó coi.

Khí tức của con rùa này rất cường đại, lại có thực lực hậu kỳ cấp bốn.

Nếu như thực lực mọi người không bị áp chế, có thể đấu một trận với nó.

Nhưng mà bây giờ, người mạnh nhất là Cao Nguyên cũng chỉ là Thần Quân cấp bốn.

Hơn nữa, trên người hắn còn bị thương, căn bản không phát huy được bao nhiêu thực lực.

“Rống!”

Một tiếng rống rung trời đất truyền ra, làm nham thạch xung quanh đều bị chấn động rớt xuống.

“Chết tiệt, vực sâu này sao lại có mãnh thú cường đại như thế!” Sắc mặt Cao Nguyên biến sắc nói.

Sắc mặt Thiên Tinh trầm xuống, nói: “Mãnh thú bảo vệ bảo vật càng cường đại, càng nói lên sự trân quý của bảo vật! Con rùa đen to lớn này mặc dù cường đại nhưng phản ứng chậm chạp, tốc độ của chúng ta vượt xa nó!”

Mọi người nghe vậy hai mắt tỏa sáng, đã thấy Cao Nguyên hóa thành một vệt sáng, cố gắng lách qua con rùa đen lớn!

“Đi!” Thiên Tinh hét to một tiếng, lập tức theo sau.

Lúc này, mọi người thi triển chiêu thức, thúc động tốc độ tăng đến cực điểm, cố gắng lách qua con rùa đen lớn.

Trịnh Khởi đang muốn đi theo, thì thấy Diệp Viễn không nhúc nhích tí nào, không khỏi nghi ngờ nói: “Diệp Viễn, bảo vật không còn xa nữa, không đi nữa là sẽ bị bọn họ giành trước!”

Diệp Viễn cười nói: “Không vội, Vạn Tử Huyền Quy này cũng không có dễ đối phó như vậy.”

Ánh mắt Trịnh Khởi có chút ngưng lại, liếc mắt nhìn lại lần nữa.

Đã thấy Vạn Tử Huyền Quy kia đột nhiên mở rộng miệng, trong nháy mắt từng đạo quang cầu rất lớn bay ra.

“Rầm rầm rầm…”

Những quang cầu này như đạn pháo, bay ra tứ phía, nổ nham thạch hai bên rơi xuống.

Lực trường vực sâu này rất mạnh, nham thạch rơi xuống, uy lực không phải bình thường.

“A!”

Một cường giả ma tộc bị một khối nham thạch lớn đập trúng, hét thảm một tiếng rồi không thấy gì nữa, đến ma hồn cũng không thoát ra được.

Nhất thời, đá bay tán loạn, lửa văng khắp nơi.

Huyền Quy giận dữ, máu chảy thành sông!

Qua một lát, những cường giả Thần Quân Cảnh này lại tử thương quá nửa lần nữa.

Cao Nguyên chờ mấy cường giả chạy được hơn nửa, lại lấy tốc độ nhanh hơn lui về, sắc mặt vô cùng khó coi.

Đây đúng là một người giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.

“Cái thứ này là cái quỷ gì vậy, sao lại mạnh mẽ như thế?” Cao Nguyên trầm giọng nói.

“Không biết, ta cũng chưa từng thấy qua!” Sắc mặt Thiên Tinh khó coi nói.

“Thảo nào đám Dịch Cốt Thạc Thử kia không dám đuổi tới, hóa ra nơi này có thứ đáng sợ như vậy! Cho dù chúng ta còn ở đỉnh phong, sợ rằng cũng không phải đối thủ của con rùa đen lớn này!” Địch n trầm giọng nói.

“Chết tiệt, bảo vật chỉ còn một chút nữa là tới tay, chẳng lẽ bây giờ lại quay về trở về?” Sắc mặt Kiều An cũng khó coi nói.

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Vạn Tử Huyền Quy cực hiếm, thích sống ở những nơi có từ trường cường đại. Lực trường ở chỗ này là chỗ Vạn Tử Huyền Quy thích nhất, ở chỗ này nó có thể lợi dụng lực trường và linh khí chế tạo ra pháo linh khí cường đại. Cao lão đầu, cho dù ngươi ở thời kỳ đỉnh cao, ở chỗ này sợ rằng cũng không phải đối thủ của nó.”

Cao Nguyên cắn răng nói: “Hóa ra ngươi đã sớm biết thứ quỷ quái này, nên mới án binh bất động, ngươi muốn cho chúng ta làm con tốt thí mạng!”

Diệp Viễn trợn mắt trừng một cái nói: “Đúng thì thế nào? Ta còn ước gì ngươi bị nó phun chết đây! Lẽ nào… ta có che giấu gì sao?”

“Ngươi!” Cao Nguyên nghe vậy cứng lại, suýt chút nữa tức đến nội thương.

“Hừ! Lão phu mà làm khó dễ thì ngươi có thể đi qua không? Có thứ mạnh như vậy trấn ải, ngươi và ta, ai cũng không đừng nghĩ đến việc đoạt bảo vật!” Cao Nguyên lạnh lùng nói.

Diệp Viễn nhún nhún vai nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi! Ngươi cho rằng ngươi đi qua thì có thể có được bảo vật?”

Cao Nguyên biến sắc, nói: “Ngươi có ý gì?”

Diệp Viễn cười nói: “Ngươi là ngu thật hay là giả bộ ngu vậy? Có thể tạo ra mãnh thú cường đại như vậy, bảo vật xuất thế ở chỗ này chỉ có thể là tiên thiên Thần Quân Huyền Bảo thôi sao? Ngươi cảm thấy, dạng bảo vật này sẽ để cho một nửa bậc Thiên Thần như ngươi đoạt được sao?”

Mọi người nghe vậy, sắc mặt không khỏi đại biến.

Đúng lúc này, một đạo linh khí ngưng tụ thành một thanh kiếm lớn, phảng phất như là từ bầu trời đến, bay thẳng về phía Vạn Tử Huyền Quy!

“Oanh!”

Thân thể khổng lồ của Vạn Tử Huyền Quy kia trực tiếp bị hất bay ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK