Trong lòng Giang Hoa bắt đầu run lên, dựa vào thân phận và địa vị hôm nay của Diệp Viễn, ngay cả gia chủ cũng muốn đến nhà bái phỏng.
Nếu như Diệp Viễn xúi giục một chút, muốn giết mình chẳng qua chỉ là chuyện một câu nói.
“Lợi hại như vậy? Xem ra đan thần ngũ tinh này thực sự tiền đồ vô lượng!” Giang Hoa nửa thật nửa giả chấn kinh nói.
Giang Nguyên cười nói: “Đó là đương nhiên! Có điều, các đường khẩu khác còn chưa ý thức được điểm này, cho nên chúng ta phải tăng tốc độ!”
Giang Hoa nói: “Bây giờ tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị.”
Nói xong, Giang Hoa xoay người rời đi.
Lúc quay người lại, trong mắt Giang Hoa lóe lên một tia độc ác.
“Không được, ta không thể ngồi chờ chết thế này! Bây giờ ta có thể dựa vào được chỉ có gia chủ, thế lực Thanh Phong Đường cường đại, chỉ cần khiến gia chủ kết thành hận thù với tiểu tử kia, dựa vào thế lực của Thanh Phong Đường, nhất định giết chết được tiểu tử kia! Cho dù hắn trở thành Luyện Dược Sư Hắc Lân, thì thế nào?”
Địa vị của Luyện Dược Sư Hắc Lân đúng là rất cao, nhưng mà các đại đường khẩu đều do cường giả đỉnh phong Chân Thần Cảnh chủ trì, bọn họ là cùng một cấp bậc với Luyện Dược Sư đan thần.
Luyện Dược Sư Hắc Lân so với bọn họ, vẫn là kém một bậc.
Giang Hoa làm việc cũng coi như tháo vát, rất nhanh đã chuẩn bị xong một ít lễ vật thượng đẳng.
Giang Nguyên đang muốn lên đường, Giang Hoa lại nói: “Gia chủ, hay là để cho tiểu nhân đi trước một chuyến đi.”
Giang Nguyên thản nhiên nói: “Không cần.”
Giang Hoa nói: “Gia chủ, mặc dù Diệp Viễn kia như mặt trời ban trưa, nhưng rốt cuộc thì tuổi vẫn còn trẻ, gia chủ là trưởng lão của Thanh Phong Đường, hơn nữa còn cao hơn hắn một bậc. Vạn nhất người ta tự cao không gặp, chẳng phải gia chủ sẽ bị mất mặt sao? Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, gia chủ làm sao còn đặt chân được ở Thanh Phong Đường?”
Giang Nguyên nghe vậy, thân hình không khỏi dừng lại.
Hắn có quyền hành rất lớn ở Thanh Phong Đường, số lượng người muốn thấy hắn bị chê cười cũng không ít.
Hơn nữa, Diệp Viễn chẳng qua là tiểu tử tuổi trẻ mới có hơn nghìn tuổi, bây giờ còn đang xuân phong đắc ý, thật đúng là không nhất định sẽ để ý mình.
Lời nói của Giang Hoa, đúng là rất hợp lý.
Giang Hoa chỉ là một hạ nhân, mất mặt thì mất mặt, không tính là cái gì cả.
Vừa nghĩ tới đây, Giang Nguyên không khỏi cảm thấy Giang Hoa trung thành tận tâm, khắp nơi suy nghĩ cho mình, trong lòng có chút cảm động.
“Cũng được, vậy thì ngươi liền cực khổ đi một chuyến rồi.” Giang Nguyên nói.
Trong lòng Giang Hoa mừng rỡ, biểu hiện trên mặt lại vô cùng khiêm tốn, nói: “Vì gia chủ phân ưu, sao lại là cực khổ.”
…
Một canh giờ sau, Giang Hoa mặt mũi bầm dập trở về.
Giang Nguyên nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Giang Hoa, cả giận nói: “Giang Hoa, đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Hoa vừa nhìn thấy Giang Nguyên, cả người uất ức khóc ròng, kêu rên nói: “Gia chủ, tiểu nhân bị đánh thành thế này cũng không quan trọng, nhưng mà… nhưng mà Diệp Viễn kia, thật sự là khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng! Tiểu nhân báo tên họ, dâng lễ vật lên, hắn nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném lễ vật xuống đất, còn nói cái gì… một trưởng lão Thanh Phong Đường nho nhỏ, cũng xứng gặp hắn? Cho dù muốn gặp cũng phải là đường chủ tự mình đến! Diệp Viễn kia còn nói, còn nói…”
Sắc mặt Giang Nguyên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Còn nói cái gì?”
Giang Hoa mừng thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại thống khổ nói: “Hắn nói, gia chủ không đái ra rồi tự mình soi gương, thì tính là đồ gì? Đến thân phận của mình còn không biết rõ, còn yêu cầu gặp người! Tiểu nhân không cam lòng, lý luận với hắn vài câu, hắn đã đánh tiểu nhân thành bộ dạng này. Ôi!”
Giang Hoa miêu tả sống động, hình tượng một thiếu niên cuồng vọng tự đại hiện lên một cách sinh động.
Giang Hoa đương nhiên sẽ không đi chỗ ở của Diệp Viễn, mà loại chuyện như vậy, Diệp Viễn cũng sẽ không đi rêu rao khắp nơi.
Hắn đi vào Di Hương Cư dạo một vòng, tìm một chỗ hẻo lánh, sử dụng bí pháp trốn ở trong không gian, rồi tự biến mình thành bộ dạng này.
Bây giờ trở về, ở ngay trước mặt Giang Nguyên, hung hăng gây xích mích.
Quả nhiên, sắc mặt Giang Nguyên càng ngày càng trầm xuống.