Tiếp tục đi lên, chiến linh Chần Thần tầng một càng ngày càng nhiều, Diệp Viễn căn bản không thèm quan tâm một quyền đánh cho những chiến linh kia gào khóc.
Nhóm khí vận chi tử ở phía dưới nhìn thấy một màn này, từng người đều trợn mắt há mồm.
Thực lực này, không khỏi quá mạnh rồi đi?
Đối phó với một chiến linh Chân Thần tầng một, bọn họ còn có thể nhẹ nhàng xử lý.
Nhưng mà một đám chiến linh Chân Thần Cảnh, áp lực của bọn họ liền vô cùng lớn.
Nhưng mà Diệp Viễn, căn bản giống như người không có việc gì vậy.
Lực chú ý của Diệp Viễn căn bản không ở trên những chiến linh kia, ánh mắt hắn nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.
Bỗng nhiên, hai mắt hắn tỏa sáng.
Trong bùn đất, một kiện chiến giáp không tầm thường hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Xoạt xoạt xoạt…
Đúng lúc này, đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện ba chiến linh, ngăn cản hắn đi tiếp.
Diệp Viễn nhìn ba chiến linh kia, cười nhạt nói: “Các ngươi tu hành không dễ, lẽ nào muốn tan thành mây khói hay sao?”
Ba chiến linh căn bản không hề bị lay động, điên cuồng hét lên một tiếng, nhào về phía Diệp Viễn.
Ba chiến linh này, rõ ràng là Chân Thần tầng hai.
Nhào tới cùng bọn họ, còn có hơn mười chiến linh Chần Thần tầng một.
Xa xa, Tống Ngọc nhìn thấy một màn này, nhất thời mừng như điên.
“Chết đi! Chết đi! Cho ngươi giả mạnh này! Ba chiến linh Chần Thần tầng hai, ta muốn xem xem, ngươi ngăn cản thế nào!”
Rống!
Một tiếng rồng gầm phóng lên cao, lao về phía ba chiến linh Chân Thần tầng hai.
Những chiến linh kia, nhất thời chết một mảng lớn.
Sau đó, Diệp Viễn cầm lấy một chiến giáp không đáng chú ý ở trong đống đất.
“Thật… Thật mạnh! Thật không ngờ được, thực lực của hắn lại mạnh như vậy! Đây chính là ba chiến linh Chân Thần tầng hai đó, lại bị hắn đánh tan như thế.”
“y, trên tay hắn cầm thứ gì vậy, rách rách rưới rưới!”
…
Đúng lúc này, chiến giáp kia hơi động một chút, nhất thời tro bụi trên người bị đánh tan.
Một cỗ uy năng cường đại hiện ra trước mặt mọi người.
Chiến giáp kia, dường như đang phát ra âÂm thanh vui sướng.
Tống Ngọc biến sắc, kinh hô: “Chấn động này, lẽ nào… lẽ nào là Thiên Tôn Linh Bảo?”
Vụt!
Chiến giáp kia hóa thành một đạo ánh sáng, bọc lên người Diệp Viễn.
Hai mắt Diệp Viễn tỏa sáng, cười nói: “Chiến giáp Thanh Hồng! Không tệ, không tệ, đồ tốt! Thảo nào, những người khí vận chi tử kia, ai cũng bất chấp nguy hiểm leo lên gò đất này.”
Chiến giáp này, tên là Thanh Hồng, là một kiện Thiên Tôn Linh Bảo.
Mọi người nhìn về phía Diệp Viễn, vẻ mặt hâm mộ.
Trong chiến trường Cổ Thần này, khắp nơi đều là bảo vật, chỉ xem ngươi có cơ duyên có được hay không thôi.
Chẳng ai ngờ được, Diệp Viễn lại nhẹ nhàng có được một kiện Thiên Tôn Linh Bảo như vậy!
Đúng lúc này, mấy chiến linh Chân Thần tầng một, lại không muốn sống nhào về phía Diệp Viễn.
Đột nhiên, trên người Diệp Viễn nổi lên ánh sáng.
Rầm rầm rầm!