Hạng nhân vật như Quân Thiên Vũ này, đương nhiên là sẽ không cam lòng thực lực cả đời ở Thiên Khải cảnh, điều này so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Diệp Viễn nói: “Đại ân này không lời nào có thể nói hết được, phần ân tình này của Quân huynh, Diệp mồ xin ghi nhớ.”
“Ha ha, Diệp lão đệ đây là đang khách khí với ta phải không? Nếu như thật muốn cảm tạ, cũng phải là ta cảm ơn ngươi! Không có ngươi, sợ rằng ta bây giờ đã một cái xác biết đi rồi. Hơn nữa khi mở Dược Hương Các này, ngươi đã đưa cho ta hai phân cổ phần, ngươi cũng không thể để một người đàn ông như ta ăn cơm trắng đúng không?” Hiếm khi thấy Quân Thiên Vũ mở lời đùa giỡn.
Chỉ là bất kể nói thế nào, ở trong tình huống biết rõ nguy hiểm mà vẫn đi cùng, phần đại nghĩa này của Quân Thiên Vũ khiến cho Diệp Viễn vô cùng cảm kích.
Diệp Viễn suy nghĩ một chút, nói: “Quân huynh, thực lực Diệp mồ bây giờ thấp kém, cũng không có cách nào luyện chế đan dược cho huynh. Có điều Diệp mồ bất tài nhưng trùng hợp là cũng có chút lĩnh ngộ đối với kiếm đạo, hay là chúng ta luận bàn một phen, hy vọng có thể có chút giúp đỡ đối với huynh.”
Quân Thiên Vũ nghe vậy sững sờ, đúng thật là hắn không biết, Diệp Viễn ngoại trừ luyện đan, thế mà còn có thành tựu cả ở võ đạo.
Hơn nữa nghe ý tứ của Diệp Viễn, thành tựu của hắn ở kiếm đạo còn không thấp.
Quân Thiên Vũ sống chung với Diệp Viễn cũng đã một đoạn thời gian, hắn biết Diệp Viễn không phải là ngươi ăn nói lung tung.
Dám nói như thế chỉ sợ là cũng có chút bản lĩnh.
Có điều đối với lời này của Diệp Viễn, trong lòng Quân Thiên Vũ có chút không cho là đúng.
Thành tựu của Diệp Viễn ở đan đạo, Quân Thiên Vũ phục sát đất.
Nhưng mà rốt cuộc thì thực lực của Diệp Viễn ở kiếm đạo có thể cao bao nhiêu?
Diệp Viễn làm như thế chỉ là để bồi thường cho việc kéo Quân Thiên Vũ xuống nước vừa rồi. Suy nghĩ là tốt đó nhưng chỉ sợ là không có hiệu quả.
Quân Thiên Vũ nghĩ, trình độ hiện tại của Diệp Viễn, không thể nào biết được ý cảnh kiếm đạo của hắn đã cao đến mức nào!
“Hội trưởng đại nhân, đại sự không hay rồi! Hôm nay Dược Hương Các vừa mới mở cửa thì ngưỡng cửa đều đã bị chen đến chật cứng rồi!”
Sáng sớm, chưởng quỹ của cửa hàng Thiên Duyên đã vội vã đến tìm Tả Hâm.
Cảnh tượng hôm nay của Dược Hương Các đã khiến hắn cực kỳ sợ hãi.
So sánh với bên đó, cửa hàng Thiên Duyên bọn họ bên này vắng ngắt, dường như là không có bao nhiêu khách hàng.
Tả Hâm nhướng mày một cái, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Dược Hương Các vừa mới đưa ra đan dược cấp năm, hiệu quả so với sản phẩm cùng loại của chúng ta hơn bốn đến sáu phần, so với chúng ta giâm giá 20% thì rẻ hơn rất nhiều! Hơn nữa… hơn nữa…” Chưởng quỹ ấp úng, không dám nói tiếp.
Tả Hâm sầm mặt lại quát: “Nói!”
“Vâng, Hội trưởng đại nhân! Hơn nữa ngày hôm qua Hạ đan thánh đấu với sư đồ Diệp Viễn bị thua, trong một đêm dường như là đã khiến cho toàn bộ võ giả Cổ Phong Thành biết được Dược Hương Các lợi hại!” Chưởng quỹ nói.
“Choang!”
Tả Hâm giận đến nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp đập nát ly trà đang cầm trên tay.
“Đi, nghĩ cách lấy vài viên đan dược ở Dược Hương Các về đây cho ta!” Tả Hâm trầm giọng nói.
“Thuộc hạ đã mua được vài viên đan dược từ trong tay mấy võ giả mua từ đó rồi ạ.
Hiển nhiên là chưởng quỹ rất biết làm việc, không cần đợi Tả Hâm phân phó, đã mang đan dược tới.
Có điều lúc này Tả Hâm cũng không có tâm tư khen hắn, giật lấy đan dược, quan sát cẩn thận.
Nhưng mà nhìn hồi lâu, Tả Hâm cũng không nhìn được đan dược trong tay có gì khác với đan dược của nhà mình.
“Đi, tìm Hạ đan thánh đến đây! Khoan đã… bỏ đi, để tự ta đi tìm hắn!”
Đại sự như này, Tả Hâm đã không đợi được nữa rồi.
Nếu thật sự như chưởng quỹ đã nói, cửa hàng Thiên Duyên sẽ phải đối mặt với nguy cơ rất lớn!
Cơ nghiệp mà Tả Hâm khổ sở lắm mới gây dựng được ở Cổ Phong Thành rất nhanh sẽ bị cửa hành Lưu Tinh từng bước nuốt hết!