Thần hồn của Diệp Viễn cũng bị thương không nhẹ, cho nên thần hồn cũng ảm đạm đi.
Chỉ là nếu so sánh thì Diệp Viễn vẫn thắng một bậc.
Đối chiến thần hồn so với võ giả đấu thực lực hoàn toàn khác nhau, mặc kệ thần hồn của ngươi mạnh mẽ đến mức nào, thì khi chiến đấu như vậy nhất định sẽ tạo thành thương tổn với thần hồn.
Chỉ là nếu như cảnh giới của một người cao hơn người kia rất nhiều, thì loại thương tổn này mới có thể bỏ qua không tính.
Nhưng mà thần hồn của Tà Linh Tử này không phải loại bình thường, mà là cường giả cấp chín thời Thần Đạo!
Nếu như hai người đều ở thời kỳ đỉnh phong, thì trình độ cường đại của thần hồn hẳn sẽ tương đương nhau.
Cho nên mặc dù Diệp Viền thắng, thì chính bản thân cũng khó tránh khỏi bị thương.
Có điều chút thương tổn ấy, Diệp Viễn không quan tâm!
Hắn có nhục thân làm vật trung gian, khi quay về chỉ cần ăn một chút đan dược thì tự nhiên có thể khôi phục thực lực. Nhưng mà Tà Linh Tử này thì không được, hắn bây giờ chỉ là một thần hồn, căn bản không chịu nổi loại thương tổn này.
Chưa kể, thần hồn bí kỹ của Diệp Viễn đã hoàn toàn đánh bại hắn rồi.
“Không ngờ được, một tiểu tử hậu bối thời đại mạt pháp như ngươi lại có thực lực như vậy, thật là xuất sắc!” Sắc mặt Tà Linh Tử khó coi nói.
“Ha ha, cường giả cấp chín thời Thần Đạo, cũng chỉ có như vậy thôi!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
“Tiểu tử, ngươi đừng ỷ vào mình có nhục thân, mà ngông cuồng như vậy!” Tà Linh Tử cả giận quát.
“Ta chính là ỷ vào bản thân có nhục thân khi dê ngươi đó, thì thế nào? Ngươi tới cắn ta đi! Cắn ta đi!” Diệp Viễn cười lạnh.
Tà Linh Tử bị Diệp Viễn chọc giận đến dựng râu trợn mắt, lại không thể làm
gì!
Mặc dù một chiêu vừa rồi chỉ là dò xét, nhưng Tà Linh Tử bi ai phát hiện, hẳn căn bản không phải là đối thủ của Diệp Viễn.
Tà Linh Tử nghe nói bây giờ không có cường giả Thần Đạo, không khỏi có lòng khinh thị đối với võ giả hiện tại.
Nhưng mà thông qua giao thủ với Diệp Viễn, hắn phát hiện cho dù loại thực lực này có đặt ở thời đại Thần Đạo cũng là cực kỳ cường hãn.
Nếu như Diệp Viễn sinh ra ở thời đại Thần Đạo, nhất định sẽ có được thành tựu Thần Cảnh!
“Tiểu tử, bộ thân thể này ta không muốn nữa! Hừ, sau này chúng ta gặp lại!” Tà Linh Tử một đòn không đánh trúng, liền bắt đầu đánh trống lui quân.
Chỉ thấy thân hình hắn động một cái, muốn lui ra khỏi thần thức của Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Muốn đi? Nào có dễ như vậy!”
Trong phút chốc, bốn phía trở nên tăm tối, đưa tay cũng không thấy được năm ngón.
Tà Linh Tử đang muốn chạy trốn, lạ hoảng sợ phát hiện không có đường để đi, sắc mặt không khỏi đại biến nói: “Tiểu tử, ngươi lại phong bế thần thức, ngươi không muốn sống sao?”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Ta thả ngươi đi vào thần thức, chính là vì tiêu diệt ngươi! Bây giờ ngươi lại muốn chạy khỏi nơi này, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!”