Bất quá, biểu tình trẽn mặt tiểu cô nương lại vỏ cùng quật cường, vẫn nhất quyết cắn răng kiên trì.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Cỏ nương này chính là Lục nhi bị Trương Hằng cưỡng ép đến, hai ngày này nàng cơ hồ đều làm việc vất vả ở dược điền, không có lúc nào nghỉ ngơi
Lục nhi xinh đẹp thướt tha ngày trước đã biến mất không còn, bảy giờ nàng trở nên vừa tiều tụy vừa mệt mỏi.
Đối với võ giả mà nói, dọn cỏ cũng không phải việc gì quá vất vả, cho dù mấy ngày làm liên tục, cũng không đến nỗi như thế.
Tuy nhỉẽn, làm cỏ ờ dược điền không hề nhẹ nhàng thoải mái như trong tưởng tượng, trong linh điền cỏ dại bởi vì đã được nguyên lực trời đất nồng đậm tẩm bổ đã trở nên thảm căn
CỐ đế.
Muốn diệt trừ nó, phải vận dụng nguyên lực. Cứ như vậy, làm cỏ liền biến thành khố sai.
Trong học viện không ai nguyện ý đến làm công việc này, cho nên mới để một số người mới vừa thông qua khảo hạch đến làm.
Kỳ thật, làm loại chuyện vặt vãnh này phần lớn là đệ tử bình dân, nhóm quý tộc chỉ cần chuấn bị một chút là có thế thoải mái miễn đi.
Trương Hằng lấy lí do Lục nhi trốn tránh công việc, an bài cho nàng lượng công việc lớn hơn người khác rất nhiều.
Lục nhi hai ngày này gần như không hề nghỉ ngơi, lại mới hoàn thành chưa đến một nửa công việc.
Bởi vì mấy ngày gần đây liên tục tiêu hao nguyên lực, thể lực của Lục nhi đã muốn cạn kiệt, nên mới xuất hiện trạng thái mỏi mệt như vậy.
Trong lầu các trông coi dược điền, hai gã thiếu niên đang phấm trà nói chuyện phiếm, bộ dáng thật là thích ý.
“Lâm sư huynh, tra tấn tiếu mỹ nhân nhỏ bé động lòng người như thế thành dạng này, sư đệ ta không đành lòng!” Trương Hằng lắc đầu thở dài, chỉ là biếu tình trên mặt không hề có một chút không đành lòng.
Thiếu niên ngồi đối diện chính là Lâm Thiên Thành, mà chuyện tìm Lục nhi gây phiền toái, chính là một bàn tay hắn bày ra.
ở học viện Đan Võ, số đệ tử thiên cấp rất ít, địa vị cũng vô cùng siêu việt, học viện bình thường cũng sẽ không an bài cho bọn họ làm chuyện gì cụ thể, chỉ cần dụng tâm tu luyện là được rồi.
Mà các loại tạp vụ trong học viện, đa số đều là do đệ tử địa cấp phụ trách.
Giống như Triệu Xuân Dương trông coi tàng kinh các, chính là do khu tạp vụ phái đi. Vậy nên, quyền lực của khu tạp vụ kỳ thực rất lớn, muốn chỉnh người cũng có rất nhiều thủ đoạn.
Diệp Viễn không biết rằng, chưởng quản khu tạp vụ lại là Lâm Thiên Thành.
Ngoại trừ một vị sư phụ không quá quan tâm sự vụ, quyền lực của Lâm Thiên Thành chính là lớn nhất
Từ lần trước ở Huyễn Linh tháp bị Diệp Viễn nhục nhã, lại thêm việc Liễu Nhược Thủy ở một bên châm ngòi,
Lâm Thiên Thành liền đối với Diệp Viễn vô cùng căm ghét.
Diệp Viễn hiện tại ở học viện như mặt trời ban trưa, hẳn tự nhiên không dám tìm xui xẻo chỗ Diệp Viễn, nhưng là tìm Lục nhỉ gây phiền toái lại không hề khó.
Hai ngày trước hắn nghe nói Diệp Viễn vừa lúc bế quan, vì thế tìm lí do phái Trương Hằng đi tìm Lục nhi gây phiền toái, phái nàng đi dược điền dọn cỏ.
Lâm Thiên Thành uống một ngụm trà, cười nói: “Ngươi đừng ở đây đóng giả bồ tát với ta, ta còn không biết ngươi sao? Cho ngươi chưởng quản dược điền này, ngươi không biết đã hại đến bao nhiêu nữ đệ tử, lại có thể có chút nào thương hại một tiểu nha đầu?”
Trương Hằng nghe vậy ha ha cười nói: “Này cũng nhờ Lâm sư huynh chiếu cố! Cho nên Lâm sư huynh vừa tìm tới, ta không nói hai lời liền làm theo rồi.”
Lâm Thiên Thành gật đầu nói: “Coi như tiểu tử ngươi thức thời! Chuyện này ngươi làm khiến ta rất vừa lòng, nha đầu kia ngươi muốn làm thế nào thì làm, không cần nế mặt ta!”
Trương Hằng nghe vậy biểu tình trong mắt hiện lên một tia tà ác, nói: ‘Thật sao?”
“Đương nhiên là thật! Ta rất muốn nhìn xem, Diệp Viền sau khi xuất quan nhìn thấy thị nữ của chính mình bị chà đạp sẽ có biểu tình gì!!” Nói đến Diệp Viên, trong mắt Lâm Thiẽn Thành ngập tràn hận ý.