Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, ta giúp nhóm bọn họ giải trừ Mật Huyễn Thiên Kính!”

Tuy rằng cực kỳ không cam lòng, thế nhưng tình thế lúc này Nhật Nguyệt Thiên Đồng đã không còn cách nào để tiếp tục cứng rắn chống đỡ.

So với việc đạo hạnh hơn trăm ngàn năm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát thì việc giải trừ Mật Huyễn Thiên Kính cũng không tính là ghê gớm gì.

Nhật Nguyệt Thiên Đồng cũng đã nhìn ra, dường như Diệp Viễn cố ý lưu cho hắn một mạng. Xem ra là muốn đạt được thứ gì từ trên người hắn.

Sau này lại suy nghĩ biện pháp đối phó với Diệp Viễn là được rồi.

Diệp Viễn thả Nguyệt Mộng Ly và đám người Nguyệt Linh Ngữ ra, Nhật Nguyệt Thiên Đồng nói: “Ta đã hòa chung với ngươi thành một thể, thi thuật cần phải mượn đến cặp mắt của ngươi!”

Diệp Viễn gật đầu, giao quyền khống chế hai mắt cho Nhật Nguyệt Thiên Đồng.

Ở tình huống này, Nhật Nguyệt Thiên Đồng vẫn ký túc ở trong thân thể Diệp Viễn cho nên Diệp Viễn hoàn toàn nắm quyền chủ đạo.

Chỉ cần Diệp Viễn không muốn thì Nhật Nguyệt Thiên Đồng cũng không có cách nào vận dụng được hai mắt của hắn.

Diệp Viễn chỉ cảm thấy hai mắt nóng lên, một lực lượng kỳ dị chảy ra từ trong hai con mắt của hắn, bỗng nhiên Nguyệt Mộng Ly và đám người Nguyệt Linh Ngữ giật mình tỉnh lại.

“Viễn ca, ta còn tưởng rằng… sẽ không còn được gặp lại huynh nữa! Cái ảo giác này thật là lợi hại, ta biết rất rõ chính mình lâm vào trong huyễn cảnh, nhưng lại không có cách nào thoát ra được.”

May là Nguyệt Mộng Ly vẫn giữ được bình tĩnh, thiếu một chút nữa là vĩnh viễn rơi vào trong huyễn cảnh, điều này khiến nàng hoảng sợ không thôi.

Nguyệt Linh Ngữ cũng đồng dạng chưa hoàn hồn lại, nàng không ngờ với thực lực như nàng mà cũng dễ dàng lâm vào trong huyễn cảnh.

Diệp Viễn nhẹ nhàng ôm Nguyệt Mộng Ly, trấn an nàng: “Được rồi, tất cả đều đã qua. Có Viễn ca ở đây thì sẽ không có việc gì.”

Nguyệt Mộng Ly gật đầu, cũng ôm Diệp Viễn càng chặt hơn.

“Diệp Viễn, là… là… ngươi đã cứu mạng bọn ta?” Nguyệt Linh Ngữ có chút chần chờ nói.

Tuy rằng trong lòng đã có đáp án, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó mà tin được.

Diệp Viễn chỉ có thực lực Vô Tướng Cảnh, nhưng lại là người duy nhất trong số bọn họ còn thanh tỉnh, điều này thật là quỷ dị.

Hơn nữa Nguyệt Linh Ngữ phát hiện, không biết Diệp Viễn đã đột phá đến Vô Tướng Cảnh trung kỳ từ lúc nào!

Những cường giả Thần Vương như bọn họ đều lún sâu trong bùn, nhưng mà Diệp Viễn lại chiếm được cơ duyên ở chỗ này, liên tiếp đột phá hai tầng tiểu cảnh giới, điều này quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Viễn cười nói: “Lẽ nào nơi đây còn có người nào khác sao?”

Nguyệt Linh Ngữ hít sâu một hơi, lại hỏi: "Thứ khiến cho chúng ta rơi vào ảo cảnh, hẳn là Nhật Nguyệt Thiên Đồng đi? Hiện tại chúng ta đã thanh tỉnh lại, chẳng lẽ...”

Thời điểm nàng hỏi ra vấn đề này, Nguyệt Linh Ngữ cũng không khỏi hết hồn.

Đã mười vạn năm Nhật Nguyệt Thiên Đồng chưa xuất thế, lẽ nào bị Diệp Viễn chiếm được rồi?

Diệp Viễn chỉ cười mà không nói gì, hắn làm một bộ dạng vô cùng bí hiểm.

Nguyệt Linh Ngữ cứng lại, cũng biết mình đã có chút càn rỡ. Loại chuyện này sẽ chẳng có ai thừa nhận một cách dễ dàng.

Diệp Viễn không nói, Nguyệt Linh Ngữ cũng không tiện ép bức quá mức.

Có một số việc nếu nói toạc ra, ngược lại sẽ rút dây động rừng.

Hai nhà Chu, Nguyệt xem Hạo Nhật Minh Nguyệt Cảnh như tài sản riêng, một khi biết Nhật Nguyệt Thiên Đồng đã bị Diệp Viễn thu được thì chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện không hay.

Đến lúc đó, e rằng sẽ không thiếu được một hồi tinh phong huyết vũ.

Quan hệ giữa Nguyệt gia và Diệp Viễn thì không cần phải nói đến, một khi vạch mặt nhau thì người bị tổn thương sâu nhất chắc chắn là Nguyệt Mộng Ly.

Cho dù sau cùng Nguyệt gia chiếm được Nhật Nguyệt Thiên Đồng thì sợ rằng sau đó Nguyệt gia cùng Chu gia cũng không thể thiếu một trận đại chiến.

Đến lúc đó, sợ rằng hai đại thánh địa cấp một cũng khó mà tiếp tục giữ vững sự huy hoàng của hôm nay.

So sánh ra thì Nhật Nguyệt Thiên Đồng đặt ở trên người Diệp Viễn dường như là một sự lựa chọn tốt hơn.

Ít nhất, dựa vào quan hệ giữa hắn và Ly Nhi thì nhất định sẽ đứng về phe của Nguyệt gia.

Trong nháy mắt, tâm tư của Nguyệt Linh Ngữ thay đổi thật nhanh, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Cuối cùng nàng vẫn quyết định chôn giấu bí mật này của Diệp Viễn ở đáy lòng.

“Đúng rồi, tên Hàn Thông kia đâu?” Bỗng nhiên Nguyệt Mộng Ly hỏi.

Nghe xong lời này, trong lòng Nguyệt Linh Ngữ không khỏi thầm than một tiếng, quả nhiên là nữ nhi hướng ngoại. Nguyệt Mộng Ly như thế này là đang cố ý nói lảng sang chuyện khác, rõ ràng là đứng về phía Diệp Viễn.

Nhưng mà vừa nghĩ tới Nguyệt Mộng Ly thì trong lòng Nguyệt Linh Ngữ vẫn rất vui mừng.

Tiên Thiên Chiến Hồn Thể chưa chắc kém hơn so với Nhật Nguyệt Thiên Đồng! Nếu như nàng có thể tu luyện tới cảnh giới đại thành thì cũng đồng dạng là cao thủ bậc nhất Thần Vực.

Dường như, đây mới là kết cục tốt nhất.

“Hàn Thông đã chết rồi, Linh Tê Phá Diệt Kính của hắn đang ở bên kia, để ta đi lấy.” Diệp Viễn cười nói.

Trong lòng Nguyệt Linh Ngữ cả kinh, Hàn Thông cầm Linh Tê Phá Diệt Kính trong tay, chỉ dùng một kích mà đã đánh nứt Sơn Hà Xã Tắc Đồ của nàng.

Nhưng mà bây giờ hắn lại chết rồi!

Người nào đã giết hắn? Lẽ nào… là Diệp Viễn?

Hầu như trừ điều này ra thì không còn khả năng nào khác!

Rốt cuộc tiểu tử này dùng cách nào để làm được?

Nguyệt Linh Ngữ phát hiện, bản thân mình càng ngày càng nhìn không thấu Diệp Viễn. Tiểu tử này, quá mức thâm sâu khó lường.

Diệp Viễn nhặt Linh Tê Phá Diệt Kính lên đùa giỡn ở trong tay.

Vào lúc này, một đạo khí tức đáng sợ truyền ra từ Linh Tê Phá Diệt Kính.

Diệp Viễn biến sắc, vội vàng ném cái gương ra ngoài, đồng thời lúc này hắn tế xuất ra Thiên Vương Chuông không một chút do dự.

“Ầm!”

Một đạo năng lượng đáng sợ đánh vào Thiên Vương Chuông, trực tiếp chấn bay Diệp Viễn ra ngoài.

“Phốc...”

Ngay lúc đó Diệp Viễn phun ra một ngụm máu lớn, hiển nhiên là bị thương thế rất nặng.

Mà Linh Tê Phá Diệt Kính lại thừa dịp này, trực tiếp phá vỡ hư không bỏ chạy.

Nguyệt Mộng Ly bị biến cố đột ngột này làm cho hoảng sợ, vội vàng tiến lên đỡ lấy Diệp Viễn, lo lắng nói: “Viễn ca, huynh… không sao chứ?”

Diệp Viễn khoát khoát tay, yếu ớt nói: “Không ngờ phía trên Linh Tê Phá Diệt Kính này còn có lực cấm chế cường đại như vậy! Xem ra chủ nhân chân chính của nó có thực lực sâu không lường được! Hiện tại ta lại có chút hiếu kỳ, rốt cuộc cái Thần Vũ Điện này là dạng tồn tại như thế nào, mục đích của bọn họ là cái gì!”

Nếu Lâm Siêu xuất hiện ở trong thế lực Thần Vũ Điện này, như vậy thì sự việc ở Vô Biên Giới trước đây chắc chắn có liên quan đến bọn chúng.

Hiện tại, bọn chúng lại đánh chủ ý lên Nhật Nguyệt Thiên Đồng.

Xem ra, bọn họ đang hạ một bàn cờ rất lớn.

Nửa canh giờ sau, Diệp Viễn đã điều tức hoàn tất, rốt cục cũng khôi phục được một ít nguyên khí.

Đoàn người đang đi, chợt phát hiện thêm một vài người.

Nguyễn Song Châu, Chu Bá Bình và đám người Chu Ngạn đều đang nằm rải rác dưới chân núi.

Đối với việc bọn họ ngã từ trên đỉnh núi xuống thì cũng không có gì nghiêm trọng. Nhưng trước đó chấn động của đại chiến thần khí đã khiến cho bọn họ bị thương không nhẹ.

Chỉ là lúc này, bọn họ căn bản không cảm giác được đau đớn trên cơ thể, bởi vì nhóm bọn họ còn đang bị lâm vào trong huyễn cảnh.

“Bọn họ vậy mà vẫn chưa chết, mệnh cũng thật là lớn!” Diệp Viễn không còn gì để nói.

Hắn còn tưởng rằng, mấy người này chết chắc rồi, không ngờ trên người bọn họ vẫn còn khí tức.

Dư ba của cuộc đối chiến thần khí đánh tới nơi nào thì nơi đó ai cũng không thể khống chế được. Chỉ một chút sơ hở là tan xương nát thịt ngay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK