Đám người Từ Hàng lui lại quá đột ngột, trong chốc lát khiến Lãnh Thu Linh bạo lộ trong biển lửa.
Lãnh Thu Linh vội vàng không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa thì chôn thân nơi biển lửa.
Thời khắc mấu chốt, may mà có Diệp Viễn đứng ra đưa nàng ta đi ra khỏi biển lửa.
Có điều đối với Diệp Viễn, trong lòng Lãnh Thu Linh cũng vô cùng rung động.
Rõ ràng xung quanh đều là ngọn lửa điên cuồng như rắn rết nhưng dường như lại không thấy hai người họ, nàng ta hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nói chung, bốn phía đều có ngọn lửa lan đến, chỉ có hai người bọn họ là không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa đó, thực sự là vô cùng kỳ lạ.
Nghe Lãnh Thu Linh nói như thế, trái tim Từ Hành như bị kim đâm.
Nhiều năm như vậy, Lãnh Thu Linh là nữ nhân đầu tiên khiến hắn rung động, không ngờ trong nháy mắt, quan hệ của hai người đã trở thành thế này.
Hắn nhìn Diệp Viễn với ánh mắt oán hận, hắn đổ lỗi kết quả này lên người Diệp Viễn.
…
Trong một vùng thung lũng phía trước, một nhóm cường giả Chân Thần đã đến từ sớm.
Diệp Viễn nhìn theo, phát hiện từng cường giả Chân Thần này đều bị thương, số người cũng ít hơn rất nhiều,
Rõ ràng là uy lực cực mạnh của đại trận Phượng Thiên Hỏa này, dù là cường giả Chân Thần cũng khó tránh khỏi kết cục này.
Trong sơn cốc lúc này, trừ những cường giả Thiên Lăng liên minh với nhau, những tán tu khác cũng đã tự mình nghỉ ngơi.
Trên thực tế, những cường giả tán tu tới lần này có số lượng gấp mấy lần liên minh Thiên Lăng, trong đó cũng có không ít những cường giả cấp bậc Chân Thần.
Có điều ở đây, không có ai dám dùng thực lực cảnh giới Chân Thần, nếu không bị tiêu diệt cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
“Dãy núi Thiên Dương lớn như thế, còn chưa tìm được lối vào động phủ mà đã có nhiều người chết như thế! Chỗ này không phải là một âm mưu chứ?” Trong đám người có người oán trách nói.
“Ai nói không phải chứ? Đại trận Tứ Tượng này quá kinh khủng, đúng là địa ngục trần gian! Còn chẳng tìm được lối vào, chúng ta sẽ chết hết sao?”
Dù là liên minh Thiên Lăng hay những võ giả tán tu đó, vẻ mặt từng người đều không dễ nhìn.
Rõ ràng đây cũng là nỗi lo lắng của bọn họ.
Đại trận Tứ Tượng mà Tiên Lâm Thiên Tôn bày ra quá đáng sợ, tiêu diệt bọn họ như đang chơi đùa.
Nhưng nhiều người chết như thế mà cũng không tìm được lối vào động phủ, sao bọn họ có thể không phiền muộn cho được?
Ầm ầm…
Đúng lúc này, bốn phía sơn cốc có bốn cánh cửa đá đột ngột xuất hiện từ trong lòng đất khiến mặt đất chấn động.
“Chìa khóa mở động phủ ở trong bốn cửa đá này! Trong mỗi cửa đá đều ẩn chứa một giọt Tứ Tượng chân huyết cấp bậc Thiên Tôn, đợi các ngươi thu thấp đủ Tứ Tượng chân huyết thì có thể mở ra động phủ của bản tôn, có được truyền thừa của bản tôn!”
Một giọng nói vang lên như sấm khiến khuôn mặt của tất cả mọi người vui sướng.
Tứ Tượng chân huyết cấp Thiên Tôn, đây chính là cơ duyên to lớn!
Nếu có thể có được một giọt Tứ Tượng chân huyết cấp Thiên Tôn thôi thì không cần vào động phủ cũng đã đủ để hưởng thụ cả đời.
Đám đông lại sôi nổi lên lần nữa.
Nhất là Quý Khang, gần như là hai mắt phát sáng.
Cảnh giới của hắn ta vẫn luôn kẹt ở cảnh giới Chân Thần đỉnh phong, vẫn luôn chậm chạp không thể đột phá.
Hắn ta biết tiềm lực của mình đã sớm hết, hoàn toàn không thể đột phá được đến cảnh giới Thiên Tôn.
Nhưng nếu hắn ta có được một giọt Tứ Tượng chân huyết cấp Thiên Tôn thì rất có thể hắn ta sẽ đột phá được cảnh giới Thiên Tôn!