Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt Tôn chủ U Sát trầm tư, liếc mắt nhìn Diệp Viễn một cái sau đó dẫn theo một đám thuộc hạ rời đi.

Tôn chủ Liệt Hỏa với một đầu tóc màu đỏ như lửa thong thả đi tới trước mặt Tôn chủ Tư Nhân, liếc mắt nhìn Diệp Viễn, nhếch miệng cười nói: “Tư Nhân, ngươi phải trông coi cẩn thận tiểu bảo bối nhà các ngươi nha, suốt dọc đường này... cũng không bằng phẳng cho lắm đâu! Ha ha ha...”

Đây chính là uy hiếp thẳng thừng, chọc cho từng tên võ giả của Tôn chủ Tư Nhân bên này đều trợn mắt nhìn.

Bách Mông là nhân vật mà Tôn chủ Liệt Hỏa chú tâm bồi dưỡng ở tầng thứ ba, tiêu hao không ít tài nguyên lên người hắn vậy mà lại bị Diệp Viễn giết chết, vì vậy mà kết thành mối thù.

Tôn chủ Thiên Đãng đứng một bên cũng cười như không cười, nhìn Tư Nhân nói: “Tư Nhân, vị trí Tôn chủ của ngươi vốn đã lung lay sắp đổ rồi vậy mà lại còn dám chiêu mộ cái loại khoai lang đụng vào phỏng tay như thế này! Ha ha, chuyến đi hố Thiên Sát lần này, ngươi phải cẩn thận một chút.”

Khuôn mặt Tư Nhân âm hàn như sương, nhưng lại không hề cãi cọ gì.

Nàng cũng không ngờ rằng Liệt Hoả và Thiên Đãng lại tiến tới đi cùng nhau. Dường như chuyến này có chút vướng tay vướng chân.

“Tôn chủ đại nhân, nên xuất phát rồi. Còn không đi nữa thì bảo vật đều để cho người khác nhặt hết mất.” Giọng nói lo lắng của Diệp Viễn truyền tới, thì ra hắn đã đi rất xa rồi.

Tư Nhân sững sờ, cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần. Nàng vô cùng kinh ngạc, Diệp Viễn đã chọc đến phiền phức lớn như vậy rồi mà lại không có một chút lo lắng nào.

Rốt cuộc tiểu tử này thần kinh không ổn định hay là có chỗ dựa dẫm?

“Hừ! Vùng lân cận này đã sớm bị dạo qua vô số lần, nếu có bảo vật gì thì cũng đã bị người ta nhặt hết, còn đến phiên ngươi?” Tư Nhân đuổi kịp Diệp Viễn, hừ lạnh nói.

Diệp Viễn cười nói: “Cũng không nhất định là như vậy!”

Hố Thiên Sát vô cùng rộng lớn, khu vực Tu La Thành thăm dò, cũng chỉ là một phần rất nhỏ trong đó.

Càng đi sâu vào bên trong thì nguy hiểm càng lớn. Cho dù là mấy lão Tôn chủ cũng không dám xâm nhập quá sâu.

Trong vòng phạm vi một vạn dặm gần đây, không biết đã bị mấy nhóm Tôn chủ của Tu La Tràng này tới lui bao nhiêu lần, căn bản không có khả năng lưu lại bất cứ thứ gì.

Hầu như bây giờ những nơi có đồ tốt đều ở cách đây vài vạn dặm.

"Này, Diệp Viễn! Ngươi có thể đừng chạy loạn lên như vậy không, sát khí trong hố Thiên Sát này rất nặng, cho dù là nằm trong khu vực vạn dặm của sơ đồ nhưng cũng vô cùng nguy hiểm!” Thấy Diệp Viễn tự tung tự tác đi loạn, Tư Nhân nhịn không được phải nhắc nhở.

Tên kia thật sự không khiến người ta bớt lo được mà.

“Tôn chủ đại nhân, tiểu tử này đang làm cái gì vậy? Hố Thiên Sát là chiến trường thượng cổ, tà vật rất nhiều. Hắn chạy loạn như thế này sẽ hại chết chúng ta!”

“Tiểu tử này là ỷ vào việc Tôn chủ đại nhân muốn nhờ vả hắn cho nên cái đuôi đã sắp vểnh lên trời rồi!”

“Tôn chủ đại nhân, ngài xem dáng vẻ kiêu ngạo của tiểu tử kia, có chỗ nào giống như thủ hạ của ngài? Người không biết còn tưởng rằng ngài là thuộc hạ dưới trướng hắn!”

Có rất nhiều thủ hạ của Tư Nhân bất mãn với Diệp Viễn. Lúc này thấy Diệp Viễn cứ chạy loạn thì mỗi một người trong bọn họ đều oán trách.

Tư Nhân nghe xong mặt cũng tối sầm, hành động của Diệp Viễn đúng là không để nàng vào mắt.

Trên đường đi, đáng ra tất cả mọi việc đều phải nghe theo Tôn chủ là nàng, tiểu tử này chạy đông chạy tây, còn coi ra thể thống gì chứ?

Đội ngũ của những Tôn chủ khác đã đi rất xa rồi, mà nhóm người bọn họ chỉ mới đi chưa được năm trăm dặm.

Với tốc độ này thì căn bản thời gian ba ngày cũng đừng mơ tưởng sẽ đến được lãnh địa Long Hoàng.

Bị thủ hạ nói như vậy, trên mặt Tư Nhân hiện lên vẻ bực bội, mặt đen lại chất vấn: “Diệp Viễn, ngươi đây là có ý định quấy rối đúng không?”

Diệp Viễn vẫn làm như không nghe thấy, tiếp tục chạy ngược chạy xuôi, giống như là đang tìm thứ gì đó.

“Tôn chủ, tiểu tử này thật sự là không có để ngài vào mắt!” Mấy thủ hạ thấy Tư Nhân nổi giận, từng người đều cảm thấy hưng phấn.

Sắc mặtTư Nhân càng ngày càng khó coi, cuối cùng thân hình nàng khẽ động, đi đến bên cạnh Diệp Viễn.

“Diệp Viễn, hố Thiên Sát này không phải là nơi vui đùa, ngươi muốn tự tìm cái chết thì không sao, đừng lôi theo mọi người xuống nước! Ngươi còn như vậy, bản Tôn sẽ không khách khí nữa!” Tư Nhân lạnh lùng nói.

Diệp Viễn đưa tay lên miệng nói với Tư Nhân, nhẹ giọng nói: “Nhỏ giọng một chút, đừng làm bảo bối bị dọa chạy mất!”

Bộ dáng thần thần bí bí của hắn, nhìn qua trông sống động giống như một cái gậy thần.

Mà theo Tư Nhân thấy thì căn bản không thể nói lý với Diệp Viễn.

“Diệp Viễn, ngươi thật quá đáng! Không cho ngươi thấy một chút sắc mặt thì ngươi thật không để Tôn chủ ta đây vào mắt!” Tư Nhân lạnh lùng nói.

Sát khí của Tư Nhân trỗi dậy, khí tràng cường đại phân tán ra bay về phía Diệp Viễn.

“Sưu” một tiếng, một cái bóng nhỏ xíu đột nhiên chui ra từ dưới đất chạy trốn về phía xa.

Tư Nhân sững sờ, sát khí trên người nhất thời tiêu tán thành vô hình.

Diệp Viễn thở dài một cái, hung hăng trừng mắt liếc Tư Nhân.

“Ầm!”

Tốc độ của vật nhỏ kia cực nhanh, ngay cả Tư Nhân cũng không thấy rõ đó là thứ gì. Nhưng mà nó chưa đi được xa lắm thì lại bị đụng đầu vào màn sáng phía trên, té ngã nhào một cái.

Vật nhỏ kia vẫn chưa từ bỏ ý định, đứng lên đổi phương hướng chạy một lần nữa, nhưng không chạy được bao xa lại bị đụng đầu vào màn sáng phía trên.

Nhìn thấy một màn này, Tư Nhân cùng với một đám sát tướng đều kinh ngạc không thôi.

Hiển nhiên bọn họ đã phát hiện, trong phạm vi mười trượng này, đã được bố trí một tòa trận vây khốn.

Trận pháp này chính là do Diệp Viễn bố trí, nhưng Diệp Viễn xuất thủ khi nào thì bọn họ lại không hề hay biết!

Lúc này, vật nhỏ giống như một con ruồi không đầu, chạy tán loạn trong trận pháp. Nhưng vô luận là nó nhảy cỡ nào cũng không trốn thoát được khỏi phạm vi trận pháp.

Không qua bao lâu thì rốt cuộc vật nhỏ kia cũng sức cùng lực kiệt, từ bỏ việc chạy trốn.

Nó đặt mông ngồi xuống, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Diệp Viễn.

Bộ dáng kia dễ thương vô cùng.

Tư Nhân nhìn kỹ, thì thấy một thứ cao lớn bằng một đứa bé, nhất thời tình mẫu tử trỗi dậy, muốn ôm lấy vật nhỏ một cái.

"Này, ngươi làm cái gì vậy!” Tư Nhân đang định giơ tay thì lại bị Diệp Viễn mắng.

Tư Nhân sửng sốt: “Ngươi không nhìn thấy nó đáng thương hay sao? Ta đến ôm nó một cái!”

Diệp Viễn lại trừng mắt liếc nàng, tức giận nói: "Phá hư nhiều hơn làm nên chuyện, thật là nữ nhân phá gia! Nếu như không phải ta có dự tính trước thì cái Thông Linh Huyết Sâm này đã bị ngươi thả chạy mất rồi!”

Sắc mặt Tư Nhân lập tức ửng đỏ, trên ngực phập phồng chỉ vào Diệp Viễn, tức giận nói: “Ngươi! Ngươi vừa nói cái gì! Ngươi lại dám mắng ta… mắng ta...”

“Hừ! Ngươi không phải nữ nhân phá gia thì là cái gì? Ngươi biết cây Thông Linh Huyết Sâm này trân quý bao nhiêu không? Ngươi biết cả nửa ngày trời ta vì không dám kinh động nó mà hao tốn bao nhiêu tinh lực không? Để cho nó chạy thoát rồi thì muốn tìm lại còn khó hơn lên trời!” Vẻ mặt Diệp Viễn khó chịu, hồn nhiên không thèm để ý đến thái độ của Tư Nhân.

Tư Nhân bị Diệp Viễn nói đến mức á khẩu không trả lời được, lúc này mới bừng tỉnh lại mà trợn to hai mắt nói: “Ngươi... Ngươi nói tiểu hài nhi này là linh dược Thông Tinh Huyết Sâm cấp chín!”

Diệp Viễn trợn mắt, tức giận nói: “Ngươi còn tưởng là gì?”

Tư Nhân không nói gì, nàng cũng không ngờ, trong phạm vi mấy trăm dặm này lại có linh dược cấp chín!

“Ngươi... vì sao ngươi không nói sớm...” Tư Nhân giọng yếu ớt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK