Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đến lượt ngươi rồi Đại tư tế.” Diệp Viễn nhếch mép nhìn Lê nói.

Mặt Lê đỏ bừng lên, ấp úng nói: “Cái này... chuyện này... cái này không tính! Yêu Toàn Đan chỉ mới là yêu đan cấp chín đơn giản nhất, nếu so sánh thì chúng ta phải so đan dược cấp chín thượng phẩm!”

Lê này lại dám dở trò vô lại.

“Đại tư tế, Yêu Toàn Đan là do chính miệng ông đề nghị đó, sao lại lật lọng thế chứ?” Liễm Thu như bị ma xui quỷ khiến, chợt nói ra lời này.

Câu này khiến cho cái mặt già của Lê càng không biết giấu vào đâu.

Mặt mũi ông ta sầm xuống, mắt cá chết hung ác nhìn chằm chằm Liễm Thu nói: “Tiểu nha đầu lừa gạt, ngươi dám nói chuyện với bổn tọa thế à?”

Liễm Thu bị ông ta dọa cho giật nảy mình, vô thức trốn sau lưng Diệp Viễn.

Diệp Viễn giễu cợt: “Sao vậy? Giở trò uy phong với một tiểu nha đầu, rất lợi hại đúng không?”

Mặt Lê lúc xanh lúc tím, thật ra trong lòng ông ta sớm đã nhận thua, chẳng qua vì ngại mặt mũi, không muốn dập đầu bái sư trước mặt nhiều người như vậy mà thôi.

Để ông ta luyện chế Yêu Toàn Đan siêu phẩm, vận khí tốt thì vẫn có thể luyện ra được.

Nhưng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng thoải mái như Diệp Viễn.

Đúng lúc này Diệp Viễn chợt nói: “Không dập đầu bái sư cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý một điều kiện của ta!”

Lê nghe vậy thì như được đại xá, vội vàng đáp: “Được được được, chỉ cần không bắt bổn tọa dập đầu thì điều kiện gì cũng được!”

Diệp Viễn đẩy Liễm Thu tới trước mặt đại trưởng lão nói: “Nhận nàng làm đồ đệ!”

Lê sửng sốt, có cảm giác không hiểu nổi hành động của Diệp Viễn.

Ông ta còn tưởng Diệp Viễn sẽ ra điều kiện hà khắc gì đó, không ngờ lại là để ông ta nhận một đứa nha hoàn làm đồ đệ.

Đây chính là một nhân tình lớn đấy, không ngờ Diệp Viễn lại dùng hoang phí như vậy.

Chẳng qua đối với Liễm Thu thì lại không khác nào sấm sét giữa trời quang.

Nàng ta quay lại, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn lẩm bẩm: “Đại... đại nhân, ta... ta...”

Diệp Viễn cười nói: “Sao, không muốn à?”

Liễm Thu gật đầu như gà con mổ thóc.

Đương nhiên là nàng ta rất muốn rồi!

Ở đây nàng ta cũng chỉ là một hạ nhân, không có tài nguyên, không có chỗ dựa, chỉ như hạt cát trong sa mạc.

Nhưng nếu trở thành đồ đệ của Đại tư tế, vậy đúng là thành cá chép vượt long môn rồi.

“Muốn là được rồi, còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau lên bái sư đi?” Diệp Viễn cười nói.

Liễm Thu lại quay đầu, sợ hãi nhìn về phía Lê, chỉ sợ ông ta không đồng ý.

Lê xụ mặt nói: “Còn đứng đần ra đấy à? Dập đầu bái sư đi! Từ hôm nay trở đi ngươi chính là quan môn đệ tử của Lê ta! Hừm... tên ngươi là gì?”

Liễm Thu vui mừng quá đỗi, cúi đầu lạy tạ, đáp: “Liễm Thu bái kiến sư tôn!”

Liễm Thu nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ có một ngày như thế.

Ở Hải tộc vốn phân chia đẳng cấp nghiêm ngặt, một thị nữ nhỏ bé như nàng tuyệt đối không có cơ hội vươn lên.

Nhưng bây giờ Diệp Viễn đã đưa cơ hội này tới, thay đổi cả cuộc đời nàng ta.

“Ha ha, được, đồ đệ ngoan! Các ngươi nghe đây, bắt đầu từ hôm nay Liễm Thu chính là quan môn đệ tử của ta! Nếu các ngươi dám bắt nạt nàng thì chính là chống đối lại bổn tọa! Còn bây giờ thì xéo đi cho ta!” Lê nghiêm mặt nói với mọi người.

Những người này cũng biết Đại tư tế lợi hại, nào dám ở lại đây nữa, lập tức tản đi.

Chỉ là những tộc nhân đã từng bắt nạt Liễm Thu lúc này đang lo sợ không nguôi, chỉ sợ Liễm Thu sẽ tìm bọn họ gây chuyện.

Liễm Thu chỉ là một thị nữ nho nhỏ, bình thường đương nhiên có không ít người bắt nạt.

Chỉ là bọn họ không ngờ tiểu thị nữ này lại lật người một trăm tám mươi độ, trở thành đệ tử của Đại tư tế.

Thậm chí một vài trưởng lão trong tộc còn không bằng đệ tử của Đại tư tế đấy!

Thấy mọi người rời đi, Lê lại lật mặt tươi cười nói với Liễm Thu: “Ha ha, đồ nhi ngoan, ngươi ra ngoài trước đi, sáng sớm mai tới chỗ vi sư trình diện. Bây giờ ta còn có việc cần thương lượng với Diệp đại sư.”

Liễm Thu kinh ngạc nhìn về phía Đại tư tế, giống như không nhận ra nổi.

Từ lúc nào mà Đại tư tế lại trở thành vui vẻ hòa nhã thế này rồi vậy?

Nhưng Liễm Thu vẫn dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Diệp Viễn.

Đối với nàng ta, Diệp Viễn mới là quý nhân lớn nhất!

Trong lòng nàng biết rất rõ điểm này.

Đương nhiên Diệp Viễn biết Lê có ý gì, lập tức cười cười nói với Liễm Thu: “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”

...

“Liễm Thu, à, không không không, Liễm Thu đại nhân, cái đó... chuyện trước kia là do ta có mắt không tròng. Đại... đại nhân ngài cứ coi như ta là quả rắm mà thả ra đi!”

Liễm Thu vừa ra khỏi cửa, một giao nhân đã lên đón đầu, quỳ xuống “bụp” một cái liều mạng vả miệng mình, dọa nàng hết hồn.

Rõ ràng Liễm Thu biết rõ giao nhân này, đây chính là người lãnh đạo trực tiếp của nàng, bình thường cũng chèn ép nàng không ít lần.

Nhưng bây giờ lại quỳ trước mặt nàng ta như một con chó.

Sự thay đổi này khiến Liễm Thu có cảm giác như đang nằm mơ.

Liễm Thu đột nhiên nhận ra, bây giờ trong tay nàng ta đã có quyền hạn quyết định sinh sát kẻ từng bắt nạt mình!

Nhưng Liễm Thu vẫn là một tiểu cô nương thiện lương, nàng thử nghiêm mặt nói: “Chuyện trước kia coi như đã xong! Nhưng nếu để ta phát hiện ngươi còn bắt nạt chúng tỷ muội, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Giao nhân kia như được đại xá, vội vàng đáp: “Dạ dạ dạ, Liễm Thu đại nhân yên tâm, sau này tuyệt đối không dám nữa, không dám nữa!”

Đang chờ Liễm Thu không chỉ có một người, những người khác thấy Liễm Thu vòng qua giao nhân kia thì lập tức nhảy hết ra.

Có kẻ lấy lòng, có kẻ cầu xin tha thứ, lại có kẻ ỷ vào quan hệ mà xin giúp đỡ, nhiều vô số kể.

Liễm Thu lại ai đến cũng không chối từ, tiếp đón từng người một.

Nhưng nàng ta cũng cảm nhận sâu sắc rằng mình không còn như trước nữa.

Mà tất cả những điều này đều nhờ nam nhân kia ban tặng!

Từ sâu trong đáy lòng, Liễm Thu thấy vô cùng biết ơn Diệp Viễn.

...

Sau khi Liễm Thu ra ngoài, Lê đại tư tế tung tăng hấp tấp đi theo Diệp Viễn vào phòng.

Thấy Diệp Viễn ngồi xuống, Lê nịnh nọt chủ động đi pha trà rót nước cho hắn!

Nếu để những người khác nhìn thấy cảnh này, sợ là sẽ rơi cả con ngươi ra!

Đại tư tế tính tình nóng nảy như sấm, thế mà lại bưng trà rót nước cho người ta!

Diệp Viễn nhận lấy nước trà Lê dâng tới, lạnh nhạt nói: “Có gì không hiểu thì hỏi đi. Nếu để tộc nhân của ngươi thấy bộ dạng này chẳng lẽ còn không tìm tới tiêu diệt bổn thiếu chắc?”

Lê trợn mắt cả giận nói: “Bọn họ dám sao!”

Ngay sau đó ông ta lại trở mặt, cẩn thận hỏi: “Yêu Toàn Đan đó... sao lại luyện chế như vậy được?”

Diệp Viễn cười hỏi ngược lại: “Tại sao không thể luyện chế như vậy? Chỉ là... dựa vào trình độ đan đạo của ngươi thì tạm thời đừng có nghĩ tới.”

Đỉnh cao luyện chế của Diệp Viễn được thành lập khi kiến thức cơ bản của hắn đã cực kỳ vững chắc.

Loại tiêu chuẩn luyện chế này không phải ai cũng có thể làm được.

Không nói đâu xa, Lê muốn luyện chế một viên Yêu Toàn Đan cũng phải mất ít nhất từ ba ngày trở lên.

Nhưng Diệp Viễn chỉ dùng hơn một canh giờ đã làm xong rồi.

Chính là nhờ lần luyện chế này, Lê mới biết giữa mình và Diệp Viễn chênh lệch cỡ nào!

Mặc dù ông ta ngại mất mặt không muốn bái Diệp Viễn làm thầy, nhưng nếu Diệp Viễn chỉ bảo một hồi thì vẫn có thể đạt được lợi ích không nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK