"Oanh!”
Lại là một đạo năng lượng vô hình, nặng nề đập về phía Diệp Viễn.
Lúc này, Diệp Viễn đã tế xuất ra Hạo Thiên Tháp!
Dù vậy, lực đánh vào vẫn quá lớn cho nên lại đập bay hắn một lần nữa.
Dược lực Tạo Hóa Sinh Nguyên Đan đang nhanh chóng nhạt đi, ngay cả nguyên lực của vòng bảo hộ mà Huyền Vũ Bá Thể Đan tạo thành cũng trở nên mỏng manh hơn rất nhiều.
Long Thần Chi m quả nhiên không hổ danh được xưng là võ kỹ mạnh nhất của Long tộc, Diệp Viễn có phòng ngự cường hãn như vậy mà cũng không có cách nào ngăn cản.
Nhưng lúc này, Long Chiến lại hoảng sợ không thôi.
Bởi vì công kích thần hồn của Long Thần Chi m lại không hề có một chút tác dụng lên Diệp Viễn!
Dường như là ngoại trừ lúc ban đầu Diệp Viễn hơi thất thần một chút, về sau thì không còn phản ứng gì. Toàn bộ tâm trí của hắn đều dùng để phòng ngự thân thể.
“Điều này sao có thể? Công kích thần hồn của Long Thần Chi m vô cùng đáng sợ, cho dù là ta ở thời kỳ đỉnh phong cũng gánh không nổi công kích thần hồn của Long Thần Chi m. Tiểu tử này làm thế nào để làm được?” Long Chiến không dám tin nói.
Long Đằng cười cười, nhưng không nói gì.
Hắn biết công kích thần hồn không có tác dụng nhất định là bởi vì có Trấn Hồn Châu.
Hạt châu này vô cùng thần bí, ngay cả Ma Thần Già Lam cũng chịu thiệt thòi lớn trên tay nó, Long Thần Chi m không có được khí thế chân chính thì làm sao có thể nắm được Diệp Viễn?
Trừ phi là Long Thần Chi m chân chính, bằng không thì không có khả năng khiến cho thần hồn của Diệp Viễn bị trúng chiêu.
Không, e rằng ngay cả Long Thần Chi m chân chính cũng không thể phá nổi phòng ngự của Trấn Hồn Châu!
Là đồ vật mà ngay cả Ma Thần đều kiêng kỵ thì uy năng sẽ mạnh đến bao nhiêu, quả thực không cách nào tưởng tượng nổi.
Chỉ là những thứ này, không có khả năng Long Đằng nói với Long Chiến.
Diệp Viễn là truyền nhân mà Hạo Thiên Thạch Bi tuyển định, cũng chính là chủ nhân của hắn. Dù Long Chiến là tiền bối mà hắn tôn kính thì hắn cũng không thể nào để lộ ra bí mật trên người Diệp Viễn.
Miễn dịch công kích thần hồn thì Long Thần Chi m chẳng khác nào bị gãy một cánh tay, phần thắng của Diệp Viễn cũng được gia tăng thật lớn.
Diệp Viễn hét dài một tiếng, toàn lực điều động toàn bộ Long0 huyết trong cơ thể phối hợp với nguyên lực hình thành một vòng bảo hộ, giống như trang bị một cái vỏ rùa đen cho chính mình!
Mặc dù như thế, hiện tại Diệp Viễn cũng đã sắp tiêu hao gần hết!
Thảo nào Long Chiến không hề coi trọng Diệp Viễn, bởi vì chỉ riêng công kích thân thể này thôi cũng đã cường hãn đến mức chịu không nổi.
“Coi như công kích thần hồn vô dụng với hắn thì âm ba thương tổn đến thân thể của hắn cũng là đòn trí mạng! Long Thần Chi m, Phạn âm vang chín lần, tiếng vang sau mạnh hơn tiếng trước! Hiện tại chỉ mới vang lên lần thứ tư mà hắn đã sắp đến cực hạn. Lẽ nào ngươi cảm thấy, hắn có thể gắng gượng vượt qua được tiếng vang thứ năm hay sao?” Hùng chủ như Long Chiến bực này cũng không hề có định lực giống người thường, rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Nhưng mà, mặc dù trong lời nói của hắn không bỏ qua cho người khác, thế nhưng thật sự hắn đã nhìn Diệp Viễn với cặp mắt khác trước.
Sự cường đại của Diệp Viễn đã vượt xa dự liệu của hắn.
Một tên võ giả Thiên Khải Cảnh nho nhỏ mà đã có thể làm được đến bước này thì đơn giản là không thể nào tưởng tượng nổi.
Long Đằng lắc đầu nói: “Thật sự ta cũng nghĩ là không thể, thế nhưng suy cho cùng thì ta vẫn cảm thấy hắn có thể chịu nổi!”
Long Chiến liếc Long Đằng, thản nhiên nói: “Vô tri!”
“Oanh!”
Phạn âm vang chín lần, thật ra cũng không hề có thanh âm, có cũng chỉ là công kích bằng sóng âm!
Cái cường độ công kích bằng sóng âm này cứ một đạo lại mãnh liệt hơn một đạo.
Lần thứ năm vang lên, trực tiếp trấn áp Diệp Viễn xuống mặt đất!
Lúc này toàn thân Diệp Viễn như tắm trong máu, khí thế cả người đã suy nhược đi rất nhiều.
Dược lực khi dùng đan dược trước đây hầu như đã hao hết, hắn đã không còn dư thừa nguyên lực để thao túng phòng ngự của Hạo Thiên Tháp.
“Oanh!”
Chớp mắt lần vang thứ sáu đã tới!
Diệp Viễn quỳ rạp trên mặt đất, đã không thể động đậy được nữa, chỉ có thể miễn cưỡng thừa nhận một kích này!
Sau một kích này khí tức của Diệp Viễn đã suy yếu tới cực điểm.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Long Đằng rất khó coi. Lòng hắn nóng như lửa đốt, nhưng hiện tại cái gì hắn cũng không làm được.
“Lẽ nào… cần phải đưa ra thủ đoạn cuối cùng sao?” Trong lòng Long Đằng thở dài nói.
Cái mà hắn gọi là thủ đoạn cuối cùng, chính là thiêu đốt sinh mệnh lực cuối cùng của chính mình cho Hạo Thiên Tháp để giúp Diệp Viễn chống đỡ lần vang tiếp theo.
Nhưng nếu là như vậy thì tất nhiên Long Đằng sẽ hồn phi phách tán!
“Ngươi muốn hi sinh chính mình để tác thành cho hắn sao? Không đáng giá! Cũng không cứu được hắn! Dựa vào trạng thái của ngươi bây giờ thì tối đa cũng chỉ có thể thao túng món chuẩn thần khí kia một lần. Phía sau lần vang thứ tám thì tuyệt đối hắn không thể chống đỡ được nữa!” Long Chiến chỉ liếc mắt một cái thì đã có thể nhìn thấu được tâm tư của Long Đằng, nói.
"Vậy thì đã sao? Hắn là chủ nhân của ta, quan trọng hơn là hắn vì ta mà đến Loạn Ma Hải! Cho dù có chết thì ta cũng không thể để hắn chết trước ta!” Long Đằng nói rất bình tĩnh.
Sống vài vạn năm, Long Đằng cũng đã coi nhẹ một số chuyện.
Dứt lời, Long Đằng hít sâu một hơi, định trở lại bên trong Hạo Thiên Tháp.
Cùng lúc đó, tiếng vang bình tĩnh đáng sợ lần thứ bảy phủ xuống.
Long Đằng đang muốn ra tay lại hoảng sợ phát hiện, khí thế của Diệp Viễn đang kéo lên có thể thấy được bằng mắt thường!
“A... !”
“Oanh!”
Diệp Viễn quát một tiếng chói tai phát ra một tiếng rồng ngâm, Bàn Long Phá Thiên Chưởng bay lên một lần nữa chạm vào lần vang thứ bảy.
Một cái chạm này lại đánh bay Diệp Viễn ra ngoài lần nữa.
Nhưng mà khí thế của Diệp Viễn vẫn còn đang được kéo lên!
“Oanh!”
Một lượt thiên kiếp gào thét ập xuống, trực tiếp đánh vào người Diệp Viễn. Nhưng mà căn bản Diệp Viễn không hề có cảm giác!
Hiện tại tiểu thiên kiếp bực này đã không thể ảnh hưởng tới Diệp Viễn được nữa.
“Hắn… hắn đã hoàn toàn luyện hóa Long cốt hồng hoang, bắt đầu tiến hóa huyết mạch!” Long Đằng lẩm bẩm nói.
Long Chiến không nói gì, hắn chỉ yên lặng. Hắn thật không ngờ được rằng, Diệp Viễn có thể luyện hoá được hoàn toàn Long cốt hồng hoang ở giây phút cuối cùng!
Tiến độ luyện hoá Long cốt hồng hoang của Diệp Viễn, căn bản không thể lừa gạt được con mắt của Long Chiến. Hắn biết, Diệp Viễn muốn hoàn toàn luyện hóa được Long cốt hồng hoang cũng còn cần một thời gian không ngắn.
Nhưng ngay tại thời khắc quyết định sống còn thì Diệp Viễn lại kích phát tiềm lực kinh người, trong nháy mắt đã luyện hoá Long cốt hồng hoang thành công!
Thiên phú bực này hắn chưa bao giờ nghe qua!
“Chẳng lẽ, hắn thực sự là Thiên Mệnh Chi Tử sao?” Long Chiến thầm nghĩ.
Luyện hóa hoàn toàn Long cốt hồng hoang, thân thể cùng nguyên lực của Diệp Viễn đang điên cuồng tăng trưởng.
“Bàn Long Phá Thiên Chưởng!”
Diệp Viễn không chút do dự tiếp tục vung mạnh Bàn Long Phá Thiên Chưởng lần thứ hai đánh về phía tiếng vang lần thứ tám.
Lần vang thứ tám quá mạnh, Diệp Viễn lại bị đánh bay một lần nữa.
Nhưng mà lúc này, dạng công kích như thế lại không có cách nào ngăn cản được khí thế đang được kéo lên của Diệp Viễn.
Diệp Viễn đối kháng với Long Thần Chi m trong từng đợt thiên kiếp.
Giống như hắn mới là Long thần chân chính!
“Oanh!”
Trước khi tiếng vang thứ chín vang lên thì Diệp Viễn đã độ kiếp hoàn tất, vọt thẳng đến Thiên Khải Cảnh tầng bảy!
Nhưng mà vẫn chưa có kết thúc, khí thế của hắn tiếp tục kéo lên phi nhanh về hướng Thiên Khải Cảng tầng tám.
Bên trong Long cốt hồng hoang ẩn chứa năng lượng quá kinh khủng, cường đại hơn Long huyết bán thần quá nhiều. Căn bản trong chốc lát Diệp Viễn không thể nào tiêu hóa được.
Cho nên cảnh giới nguyên lực của hắn giống như mở cổng xả đập nước, một khi đã xảy ra thì không thể nào ngăn cản.
Mà lúc này Diệp Viễn cảm thấy lực lượng toàn thân mình tràn ngập tính bạo tạc, có cảm giác không nhả ra thì không thoải mái!
Hắn giơ lên một quyền, một chiêu Không Vô Long Ảnh Quyền gào thét bay ra!
“Đi, Long Thần Chi m bạo cho ta!” Diệp Viễn quát lên.