Nguyên lực phong bạo, bẳt đầu!
Nguyên lực phong bạo xoay quanh mà lên mang theo một cái vòi rồng cuồng bạor mà phong bạo cũng càng lúc càng lớn!
Rừng Sâu Vô Biên vốn là nơi tràn đầy nguyên lực, Diệp Viễn không chút kiêng kỵ hấp thu nguyên lực đang tụ lại mà đến, tích hợp vào trong đan điền.
“ừm? Chuyện gì xảy ra? Cái nguyên lực phong bạo này, không thích hợp lắm!” Tô Nhất Sơn kinh ngạc nói.
Chính hắn đã từng đột phá qua Linh Dịch Cánh, lúc ấy hắn tạo thành nguyên lực phong bạo so với Diệp Viễn, căn bản chính là gió nhẹ so với cuồng phong.
Nguyên lực phong bạo cúa Diệp Viễn, mang đến cho hắn một cảm giác giống như là một con hồng thủy mãnh thú, dữ dằn vô cùng.
Nguyên lực cuồng bạo mãnh liệt như thế cứ khống ngừng tràn vào đan điền, chẳng phải là muốn đem đan điền no đến vỡ tung?
“Hê hê. No bạo đi! No bạo đi! No bạo rồi xem ngươi còn tinh tướng thế nào!” Trong lòng Tô Nhất Sơn không ngừng cười trẽn nổi đau của người khác.
Ngay tại lúc hân còn đang cười trên nôi đau của người khác, cố áo bỗng nhiên bị người túm lấy từ phía sau, xách hẳn lên như xách gà con.
Viên Phi xách Tô Nhất Sơn nhanh chóng lướt về phía xa, Nam Phong Chỉ Nhu cũng theo ngay sau bọn họ.
Diệp Viễn đột phá hình thành nguyên lực phong bạo càng lúc càng lớn, đã sâp lan đến gần bên này. Thế là Viên Phi quyết định thật nhanh, mang theo đám người lại lui ra một khoảng cách.
Tô Nhất Sơn bị xách theo cảm thấy vô tận khuất nhục, thế nhưng đối mặt với một con yẽu thú cấp ba, hần có thể làm thế nào?
Hân cũng không muổn giống huynh đệ Thường thị, bị những con vượn khỉ đáng chết kia xé thành mảnh nhỏ!
Viên Phi lắc mình mấy cái tới một nơi xa, cách Diệp Viễn khoảng chừng trăm trượng.
Dù cho khoáng cách xa như vậy, bọn hắn còn có thế cảm nhận được nguyên lực phong bạo mênh mông kla.
Nguyên lực phong bạo cũng không có trạng thái muốn ngừng mở rộng, ngược lại càng lúc càng lớn.
Diệp Viễn ở trung tâm nguyên lực phong bạo, đối với tình huống bên ngoài không hề có cảm giác, lúc này toàn bộ tinh thần cúa hắn đều đặt vào trong luyện hóa nguyên lực.
Khác với nguyên lực cuồng bạo bên ngoài, nguyên lực trong cơ thế Diệp Viên vô cùng nhu thuận.
Nếu như nói nguyên lực bên ngoài là dã thú cuông bạo 16 mãng, thì « Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết» chính là người thuần hóa dã thú. Nguyên lực trải qua nó thuần hóa, trở nên cực kỳ nghe lời.
Lúc này Diệp Viễn vận chuyển công pháp « Linh Chá cửu Dương Thần Quyết » Nhân Chi Thiên giai đoạn thứ hai, hân cũng không nghĩ tới đột phá Linh Dịch Cảnh lại cần lượng lớn nguyên lực như thế.
Trách không được tên Linh Chá Thần Vương kia mạnh như vậy, đây mới là đột phá Linh Dịch cảnh, cần nguyên lực khổng Tô như vậy, vậy nếu là tiến vào cánh giới Thần Vương, thì cần nguyên lực kinh khủng đến thế nào đây?
Diệp Viễn giống như một con ong mật cần cù, không ngừng dùng « Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết »tinh luyện nguyên lực, sau đó chuyển nhập vào đan điền.
Nguyên lực trong đan điền càng để lâu càng nhiều, làm cho đan điền của Diệp Viền dần dần bành trướng lên!
Mà lúc này, xung kích Linh Dịch Cảnh cũng đã đến lúc quan trọng nhất, đó chính là tụ khí hóa dịch!
Thê’ nhưng, Diệp Viễn cũng không để ý nguyên lực trong đan điền, vẫn không ngừng tinh luyện lấy nguyên lực, liên tục không ngừng chuyến vận vào trong đan điền.
Đan điền cúa Diệp Viên bị trướng lên càng lúc càng lớn, lúc nào cũng có nguy cơ bị bạo chết! Nếu không có biện pháp nào, thật sẽ như Tô Nhất Sơn mong muốn, làm cho đan điền no bạo mất!
’Không phải chứ? Diệp Viên hắn vẳn còn luyện hóa nguyên lực sao? Đan điền của hân, hiện tại đoán chừng sắp nổ tung rồi? Thì ra căn bản là hắn cũng không biết xung kích Linh Dịch Cánh thế nào, thế mà dõng dạc đánh cược với ta! Ha ha ha!” Trên mặt Tô Nhất Sơn tràn đầy cười trên nỗi đau của người khác.
Nam Phong Chỉ Nhu hung hăng trừng mắt liếc hân một cái, cả giận nói: “Ngươi câm miệng cho ta! Nếu như Diệp Viên chết rồi, Viên Vương cũng sẽ giết ngươi! Cho nên, ngươi vẫn là cầu nguyện cho hắn sống sót thì tốt hơn. Như thế ít nhất trên lý thuyết ngươi còn có khả năng còn sống!”
Tô Nhất Sơn khinh thường nói: “Coi như hắn đột phá Linh Dịch cảnh, cũng chí là Linh Dịch tầng một mà thôi! Ta vẫn cao hơn hẳn mấy cấp bậc, ngươi cứ như vậy vững tin hắn có thể thắng được ta sao?”