"Chẳng lẽ... thần hồn của mình có thể đột phá gông cùm thần đạo sao?”
Ý nghĩ này vừa thoáng qua, Diệp Viễn suýt chút nữa đã nhảy dựng lên!
Rất hiển nhiên, thần hồn của hắn sinh ra dị biến, bởi vì hắn tìm hiểu văn tự thần minh. Vậy có phải khi hắn lý giải pháp tắc thần đạo càng sâu thì có một ngày hắn sẽ có thể đột phá Thần Cảnh không?
Thế nhưng rất nhanh, Diệp Viễn đã phủ định ý nghĩ này.
Trăm nghìn năm qua, tuy rằng không có sự xuất hiện của cường giả Thần Cảnh, nhưng nghiên cứu của võ giả với thần đạo cũng chưa từng dừng lại.
Nghiên cứu về văn tự thần minh, tuyệt đối không chỉ có một mình Diệp Viễn hắn!
Thậm chí Diệp Viễn còn cảm thấy, sở dĩ Thập Đại Thần Vương có thể đạt tới độ cao như vậy, chỉ sợ phần lớn trình độ đều do tìm hiểu văn tự thần minh!
Nhưng mà… bọn họ vẫn không thể đột phá Thần Cảnh như cũ.
"Không cần suy nghĩ nhiều, Thần Cảnh nào có dễ dàng đột phá như vậy? Thần hồn màu vàng kim là chuyên cho cường giả Thần Cảnh. Đạt được thần đạo thì tất nhiên thần hồn sẽ dần dần chuyển hóa thành màu vàng kim. Không riêng gì thần hồn, sau khi đột phá Thần Cảnh thì máu với thần nguyên cũng sẽ hóa thành màu vàng kim! Nhưng mà… không có sự cho phép của thiên đạo, ngươi vĩnh viễn không thể đạt được thần đạo!”
Thân hình Long Đằng bỗng nhiên xuất hiện ở bên người Diệp Viễn, đánh đòn cảnh cáo cho hắn.
Diệp Viễn nghe xong không khỏi bực mình, cái này giống như là hắn vừa mới mở ra một cánh cửa sổ trên mái nhà, muốn nhìn đến phong cảnh bên ngoài nhưng lại bị Long Đằng vô tình đạp một cước trở về.
"Nói như vậy, năm đó Long Đằng tiền bối cũng đã đạt tới trình độ này? À, còn có Phương Thiên tiền bối.” Diệp Viễn buồn bực nói.
Long Đằng gật đầu nói: "Tinh khí thần của Phương Thiên đều đã đạt tới cực hạn, có thể mạnh mẽ đột phá Thần Cảnh, nhưng mà... Đây căn bản là si tâm vọng tưởng! Về phần ta thì vẫn kém Phương Thiên một khoảng lớn.”
Diệp Viễn nghe xong, khóe miệng không khỏi co giật.
Năm đó thực lực của Phương Thiên còn mạnh hơn hắn nhiều. Ba đạo tinh khí thần đại viên mãn, thực lực khủng bố như thế đủ để trở thành một nhân vật đỉnh tiêm ở Thần Vực.
Nhưng dù vậy, Phương Thiên vẫn như trước không thể đột phá gông cùm thần đạo!
Diệp Viễn cảm thán nói: "Ta hiểu, năm đó phụ thân hẳn đang tìm hiểu văn tự thần minh trong Dược Thần Hồn Điển, thần hồn cũng có thể lột xác thành màu vàng kim cho nên mới có thể luyện chế ra bán thần đan. Năm đó cảnh giới thần hồn của người, chỉ sợ là cực mạnh trong Thần Vực!”
Long Đằng gật đầu nói: "Cứ cho là như thế đi.”
Diệp Viễn cười nói: "Ha ha, thật đúng là ta lòng tham không đáy, Thần Cảnh có thể dễ đột phá như vậy sao? Nhưng mà lĩnh ngộ Dược Thần Hồn Điển rồi thì hình như lúc nào ta cũng có thể tùy lúc tiến vào không gian trấn hồn! Tính trên việc lĩnh ngộ văn tự thần minh của Dược Thần Hồn Điển có thể nói là được ít công lao rồi!”
Long Đằng nói: "Trấn Hồn Châu này thật thần kỳ, thậm chí ta còn có cảm giác chỉ sợ cấp bậc của nó không thua kém bia đá Hạo Thiên chút nào đâu!”
…
Quá trình luyện chế Hư Ngộ Thần Đan thuận lợi ngoài ý muốn.
Sau khi thần hồn lột xác, khi luyện chế đan dược Diệp Viễn quả thực giống như có thần trợ giúp.căn cơ của hắn vốn cực kỳ vững chắc, lý giải với dược tính cực kỳ sâu, hơn nữa có thần hồn màu vàng kim, vốn cần phải cố hết sức để luyện chế Hư Ngộ Thần Đan cũng không có khó luyện chế như trong tưởng tượng.
Thứ duy nhất hắn khiếm khuyết chính là nguyên lực. Sau khi luyện chế xong, cả người hắn mệt mỏi hư nhược.
Cầm đan dược trong tay, trong mắt Diệp Viễn hiện lên vẻ đắc ý.
Sống lại một đời, chuyện luyện chế đan dược huyền giai với hắn không tính là có nhiều khó khăn, nhưng tuyệt đối không thoải mái giống như bây giờ.
“Đại… đại nhân, thế nào rồi?” Ngao Khiên kích động hỏi han.
Nhìn thấy những người khác không những khôi phục thực lực còn tiến thêm một bước, Ngao Khiên không khỏi có chút lo được lo mất.
Dù sao đan dược hắn cần có độ khó khăn rất cao, cho dù là Đan Đế đỉnh phong cũng không nhất định có thể luyện chế được.
Đương nhiên hắn không nghi ngờ năng lực của Diệp Viễn, nhưng hắn sợ Diệp Viễn không thể luyện chế ra đan dược phẩm chất cao.
Diệp Viễn cười nói: “Hư Ngộ Thần Đan, đả thông cấp bậc!”
Cả người Ngao Khiên chấn động, sau đó nước mắt chảy ra trên khuôn mặt già nua.
…
Ba ngày sau, khu vực năm mươi vạn năm.
Kiếm Vô Song bỗng nhiên kích động nói: “Thập Tam thúc, người xem, đó là Thất Tinh Mịch La!”
Kiếm Thập Tam gật đầu nói: “Không tồi, đúng là Thất Tinh Mịch La! Có nó, Vô Song ngươi rốt cuộc có thể đột phá Hư Huyền Cảnh được rồi!”
Lần này mục tiêu Thiên Kiếm Tông tiến vào Vạn Cổ Dược Viên ngoại trừ linh dược thần cấp còn có Thất Tinh Mịch La này.
Thất Tinh Mịch La có tác dụng tiêu trừ tâm ma, Thất Tinh Mịch La năm mươi vạn năm có thể che đi hết thảy tâm ma, đối với sự đột phá của võ giả có hiệu quả vô cùng tốt.
Kỳ thật Kiếm Vô Song cũng là thiên tài có thiên phú rất mạnh của Thiên Kiếm Tông, gần như là nổi tiếng cùng thời với Cơ Thanh Vân.
Nhưng ở thời đại này, mọi thiên tài đều bị Cơ Thanh Vân đặt dưới chân!
Bất luận là luyện đan sư, hay là võ giả, có nhân tài nào trong vòng năm trăm năm có thể đứng thẳng ở trên đỉnh Thần Vực, cùng ngồi cùng ăn với nhân vật đỉnh cao như hắn?
Những năm gần đây, Kiếm Vô Song vẫn không thể đột phá ma chướng Cơ Thanh Vân, cho nên chậm chạp không thể bước vào Hư Huyền Cảnh.
Nếu không với thiên phú của hắn, với thực lực hiện tại, hắn đã không ở dưới Cực Kiếm Thần Vương và Lôi Minh Thần Vương.
“Ha ha ha, thật sự là ông trời phù hộ!” Kiếm Vô Song mừng như điên nói.
“Rống!”
Giống như đáp lại tiếng cười kiêu ngạo của Kiếm Vô Song, một tiếng rống giận dữ vang lên.
Kiếm Vô Song biến sắc, một hoang thú là sư tử đã xuất hiện ở trong tầm nhìn của hắn.
Sắc mặt Kiếm Thập Tam trầm xuống, nói: “Là Thái Cổ Thiên Sư, xuất hiện tại khu vực này thì chỉ sợ thực lực của nó đã vượt qua ta! Vô Song, ta dẫn nó rời đi, ngươi đi hái Thất Tinh Mịch La xuống!”
Sắc mặt Kiếm Vô Song trầm xuống, gật đầu nói: “Thập Tam thúc cẩn thận!”
Kiếm Thập Tam chậm rãi gật đầu, nâng tay lên ánh sáng từ trên thân kiếm phát ra đánh thẳng về phía Thái Cổ Thiên Sư.
“Oành!”
Thái Cổ Thiên Sư vậy mà không tránh, nghênh đón đòn công kích mà lông tóc không hao tổn!
Kiếm Thập Tam biến sắc, thực lực của Thái Cổ Thiên Sư này chỉ sợ đã trên hắn!
“Nghiệt súc, nhận lấy cái chết đi!”
Kiếm Thập Tam hét lớn một tiếng, lập tức khai triển lãnh vực Thần Vương, công kích cuồng bạo không ngừng đánh về phía Thái Cổ Thiên Sư.
Cuối cùng Thái Cổ Thiên Sư cũng bị Kiếm Thập Tam chọc giận, điên cuồng hét lên một tiếng, thân hình giống như thiểm điện đuổi theo Kiếm Thập Tam.
Tốc độ của Kiếm Thập Tam cực nhanh, dần dần dẫn nó chạy đi xa.
Kiếm Vô Song thấy thế, không khỏi vô cùng vui mừng, một đường chạy vội về phía Thất Tinh Mịch La.
Đúng lúc này, sắc mặt Kiếm Vô Song chợt biến đổi, vô số gai sắc nhọn đâm về phía hắn.
Da đầu Kiếm Vô Song như muốn nổ tung, đã không kịp trốn nữa, thuận thế lăn lộn trên mặt đất, may mắn thoát được một đòn hung hiểm này.
“Thất Tinh... Thất Tinh Mịch La này đã thành tinh! Chuyện này thật sự hơi khó giải quyết rồi!” Kiếm Vô Song nhíu mày nói.
Thất Tinh Mịch La không cho Kiếm Vô Song cơ hội nghỉ ngơi, vô số gai sắc ùn ùn đâm về phía hắn.
Gai này vô cùng sắc bén, nếu bị đâm phải, không cần nghĩ cũng biết kết quả.
Kiếm Vô Song chật vật vô cùng, chỉ biết chạy trối chết, làm sao còn nghĩ tới hái Thất Tinh Mịch La?
Đột nhiên, hắn phát hiện không còn gai sắc nữa, bão gai cũng dừng lại.
Hắn chăm chú nhìn lại đã thấy Diệp Viễn đang thưởng thức Thất Tinh Mịch La trên tay mình, cười tủm tỉm nhìn hắn.