Hai tiếng đáng tiếc liền nhau, nói ra lòng của Nguyệt Cơ vẫn còn sợ hãi, cũng nói ra sự oán hận và kinh giận trong nội tâm của nàng ta.
Đúng vậy, chỉ kém một chút nữa thôi là Diệp Viễn có thể giết chết nàng ta!
Chỉ kém, một chút, mà thôi!
Đó là sự tử vong chân chính.
Trăm vạn năm qua, lần đầu tiên Nguyệt Cơ chân chính đối mặt với cái chết.
Ngay cả khi đối mặt với sự phong ấn của nhóm người Tuyệt Thiên, nàng ta cũng chưa từng hoảng sợ như thế, và tuyệt vọng như vậy.
Long Thần Chi Âm không hổ là võ kỹ tối cao của Long tộc. Công kích sóng âm này đáng sợ đến nỗi không ngờ suýt chút nữa đã đánh tan xác Thiên Ma Thần Nguyệt Cơ!
Diệp Viễn suýt chút nữa đã hoàn thành việc lớn mà trăm vạn năm qua đều không người có thể hoàn thành!
Chỉ tiếc, thất bại trong gang tấc!
Bởi vì Diệp Viễn lúc này đã tiêu hao quá mức.
Nếu mà tiếp tục sử dụng Long Thần Chi Âm thì Nguyệt Cơ còn chưa có bị đánh chết, chính hắn đã đi đời trước rồi.
Chớ nhìn uy lực của Long Thần Chi Âm rất lớn, nhưng mà nó cũng tiêu hao khủng bố vô cùng.
Nếu không phải Diệp Viễn có Cửu Chuyển Kim Thân, chỉ e là chỉ trong vòng một nhịp thở thôi đã chịu không nổi.
Dù vậy, hắn cũng chỉ chịu nổi gần ba nhịp thở mà thôi!
Vừa đến ba nhịp thở, rốt cuộc Diệp Viễn không có cách nào tiếp tục.
Kỳ thật, mặc dù có Cửu Chuyển Kim Thân, Diệp Viễn cũng chỉ có thể chịu được hai nhịp thở là nhiều nhất.
Một nhịp dư lại kia là hắn dùng mạng để đổi lấy!
Đối với uy lực phi thường của Long Thần Chi Âm, Diệp Viễn cũng rất là ngoài ý muốn.
Cho nên, hắn tiêu hao thể lực của mình quá mức đến gần như là không thể chịu được, mới không thể không tiếc nuối mà dừng lại.
Diệp Viễn vô lực ngã xuống, gần như ngay cả nói chuyện cũng không làm được.
Tiểu Hoả biến sắc, thân hình khẽ dịch, vội vàng đỡ Diệp Viễn.
“Đại ca, huynh không sao chứ?” Tiểu Hoả lo lắng hỏi.
Diệp Viễn khó khăn mà há miệng thở dốc, nhưng mà ngay cả một chút thanh âm cũng không phát ra được.
Kỳ thật Tiểu Hoả đang muốn đuổi theo sát Nguyệt Cơ đi. Nhưng mà nhìn đến dáng vẻ này của Diệp Viễn, làm sao hắn có thể rời đi?
Rơi vào đường cùng, Tiểu Hoả đành phải trơ mắt mà nhìn Nguyệt Cơ thoát đi.
Thực lực của Mạnh Quảng quá yếu. Cho dù cách rất xa, lúc này hắn ra cũng bị rung chấn đến thất điên bát đảo bởi Long Thần Chi Âm của Diệp Viễn, rõ ràng là không có cách nào tới chiếu cố Diệp Viễn
Nhìn thấy Nguyệt Cơ thoát đi, Tiểu Hoả chỉ có thể thở dài một tiếng, âm thầm nói câu đáng tiếc.
“Đại ca, huynh quá tuỳ tiện! Võ kỹ thần đạo đáng sợ bực này đâu phải thứ mà hiện tại huynh có thể thi triển?” Tiểu Hoả nhìn Diệp Viễn, oán trách nói.
Diệp Viễn giật giật môi, miễn cưỡng cười cười.
Hắn không hối hận, không thử một chút thì hắn mới thật sự sẽ hối hận!
Ít nhất, hiện tại hắn đã biết Thiên Ma Thần không phải là không giết chết được.
Chỉ cần ngươi đủ cường đại thì ngươi vẫn có thể giết được bọn họ!
Đương nhiên, Diệp Viễn cũng biết, sở dĩ hắn suýt chút nữa giết chết Nguyệt Cơ vẫn là bởi vì hắn đứng ở trên vai người khổng lồ.
Nếu không có nhóm người Tuyệt Thiên trấn áp trăm vạn năm khiến Nguyệt Cơ nguyên khí đại thương thì hắn cũng sẽ không có cơ hội này.
…
Vừa nghỉ ngơi một cái đã là suốt một tháng trời!
Lúc này đây Diệp Viễn thoát lực, gần như là tổn thương đến căn cơ.
Cho dù có đan dược trợ giúp, hắn cũng phải dùng hết thời gian một tháng mới hoàn toàn khôi phục.
Mấy ngày này Mạnh Quảng chiếu cố Diệp Viễn, cũng rốt cuộc biết được ngọn nguồn của Ma tộc từ trong miệng Diệp Viễn và Tiểu Hoả.
Sự sùng bái của hắn ta với Diệp Viễn đã lên tới tột đỉnh.
Đương nhiên, càng khiến cho hắn ta kính trọng vẫn là cách cư xử của Diệp Viễn!
Vô luận là đại nghĩa hay là tiểu tiết, hành động của Diệp Viễn đều không thể bắt bẻ được.
Về đại nghĩa, Diệp Viễn vào sinh ra tử, dũng cảm đấu với Thiên Ma Thần của Ma tộc; về tiểu tiết, Diệp Viễn gặp nguy phải bỏ chạy còn không quên mang theo loại tiểu nhân vật như hắn.
Từ nay về sau, Mạnh Quảng đã khăng khăng một mực đi theo Diệp Viễn.
Một ngày này, Cô Vĩnh Đường đi vào Khiếu Nguyệt Tông, tìm đến chỗ Diệp Viễn.
“Huyền chủ đại nhân, tin tức ở đây, tiểu nhân đã truyền cho tổ chức. Đằng đại nhân đã nhờ ta tiện thể nhắn cho ngài, nói lời xin lỗi với ngài, đã khiến ngài bị liên luỵ. Người ở bên trên thật là không tìm được thời gian, còn xin đại nhân thứ lỗi.” Cô Vĩnh Đường khom người thi lễ nói.
Cô Vĩnh Đường cũng phải bội phục không thôI với vị trước mắt này.
Mấy ngày trước, Diệp Viễn để Mạnh Quảng đi tìm Cô Vĩnh Đường.
Hắn ta biết được tin tức Nguyệt Cơ ở Khiếu Nguyệt Tông cũng phải khiếp sợ tột đỉnh.
Nhưng mà hắn ta có chút không hiểu được, rốt cuộc là Diệp Viễn đã sống sót từ trên tay Nguyệt Cơ như thế nào.
Quá trình chiến đấu cụ thể, Diệp Viễn cũng chưa từng nhiều lời miêu tả.
Thực lực của Nguyệt Cơ mạnh như thế nào, Cô Vĩnh Đường không thể rõ hơn.
Không ngờ rằng dưới tình huống Diệp Viễn bị thương nặng trong người, lại còn có thể sống sót.
Vậy thì chỉ có một loại khả năng, Nguyệt Cơ cũng bị trọng thương!
Diệp Viễn đã đánh đuổi nàng đi!
Vừa nghĩ đến đây, Cô Vĩnh Đường đã bội phục Diệp Viễn đến sát đất.
Diệp Viễn lại là thở dài nói: “Lần này thất bại trong gang tấc, thật là đã cô phụ tấm lòng tín nhiệm của Đằng huynh. Thất bại lần này rút dây động rừng, chỉ e là ma kiếp đã bùng nổ, không thể tránh né.”
“Đại nhân không cần tự trách, đây không phải là lỗi của đại nhân. Ai cũng không nghĩ tới vậy mà lại có một tên Thiên Ma Thần núp ở Khiếu Nguyệt Tông! Nếu sớm biết là vậy, e rằng Đằng đại nhân đã tự mình lại đây rồi!” Cô Vĩnh Đường nói.
Diệp Viễn cười cười, không nói gì cả.
Nếu không giết được Nguyệt Cơ, hắn cũng không nên nói nhiều làm gì.
Long Thần Chi Âm hiện giờ là át chủ bài mạnh nhất của hắn, tất nhiên hắn sẽ không nói cho Cô Vĩnh Đường.
Còn về việc Cô Vĩnh Đường hiểu lầm, tất nhiên hắn cũng sẽ không giải thích.
Diệp Viễn tiếc nuối, cũng không phải là vì không được đến tin tức của Ma tộc, mà là không giết chết được Nguyệt Cơ.
Chỉ là có cho Cô Vĩnh Đường thêm mấy cái lá gan, hắn cũng không dám ngờ rằng, Diệp Viễn vậy mà có năng lực giết chết Nguyệt Cơ!
Rốt cuộc loại chuyện này, ngay cả Tuyệt Thiên cũng không thể làm được.
“Chuyện ở đây xong rồi, không biết đại nhân có muốn về Long tộc hay không? Vĩnh Đường có thể thay đại nhân an bài.” Cô Vĩnh Đường hỏi.
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Không cần, bổn thiếu tạm thời không trở về Long tộc. Ngươi hãy đi phục mệnh đi, ở đây không có việc của ngươi.”
Khiếu Nguyệt Tông đã hủy, Cô Vĩnh Đường cũng đương nhiên không tất yếu phải nằm vùng nữa. Nhóm ám cọc bọn họ, tất nhiên cũng phải rút lui.
Cô Vĩnh Đường lĩnh mệnh mà đi, Mạnh Quảng không khỏi hiếu kỳ nói: “Đại nhân, chúng ta không đi Long tộc thì đi chỗ nào?”
Diệp xa nhàn nhạt nói: “Loạn Ma Hải!”
Vẻ mặt Mạnh Quảng nghiêm lại, lại không biết Diệp Viễn đi Loạn Ma Hải để làm gì.
…
Ở ngay trước thời điểm Diệp Viễn đi Loạn Ma Hải, Thiên Cơ Lâu lại tung ra một quả bom khổng lồ!
Thiên Cơ Lâu tuyên bố với bên ngoài, mười ngày sau, Thập Đại Thần Vương sẽ lại biến động một lần nữa!
Tin tức này giống như là một tia sét đánh giữa trời quang, đả làm nổ tung cả toàn bộ thần vịch.
“Tính sao mà lại là như thế này? Thập Đại Thần Vương kỳ trước vừa mới công bố được mấy tháng. Thiên Cơ Lâu chẳng lẽ lại muốn làm lại?”
“Đúng vậy đó! Lần trước nữa tuyên bố Thập Đại Thần Vương, đã là việc của hai ngàn năm trước. Lúc này đây, chỉ trong mấy tháng mà đã đổi rồi?”
“Chẳng lẽ là nói, một hoặc là hai người trong Thập Đại Thần Vương có sự đột phá vào lúc này, vượt qua xếp hạng ở phía trước?”
“Nếu để ta nói, lần xếp hạng mới này, nói không chừng vẫn là ở chỗ Lăng Thiên Thần Vương!”
“Đúng, ta cũng cảm thấy như vậy! Lúc này đây tuyên bố, nói không chừng chỉ là vì sửa sai! Rốt cuộc, Lăng Thiên Thần Vương vậy mà đấu ngang tay được với Đại Diễn Thần Vương!”
…
Các loại phiên bản suy đoán bay đầy trời, khiến cho một hành động này của Thiên Cơ Lâu càng trở nên thêm cao thâm khó đoán.
Tuy nói trước nay Thiên Cơ Lâu đều không làm theo lẽ thường, nhưng là vào lúc này đây, không khỏi cũng quá cợt nhả.
Bảng xếp hạng của cường giả quyền uy cấp bậc Thập Đại Thần Vương há có thể thay đổi bất thường?