"Tạp Tân điện hạ, xin dừng bước."
Tạp Tân đưa theo Lân Hoa cùng tiến vào Ma Dược Đường thì bị nhất tinh Ma Dược Sư ngăn lại.
Mặc dù tại Vương thành địa vị Tạp Tân rất cao, thế nhưng tại Ma Dược Đường, hắn cũng không dám làm càn.
"Hóa ra là Lỗ Hách huynh, mười ngày trước ta cùng đại nhân Mông Kỳ có hẹn. Bây giờ có chút chuyện trọng yếu, muốn thương lượng cùng hắn một chút." Tạp Tân chắp tay hành lễ nói.
Mặc dù đối phương chỉ là Ma Dược Sư nhất tinh, nhưng lại là đồ đệ giỏi của đại nhân Mông Kỳ, người bình thường không thể đắc tội.
Lỗ Hách nói: "Xin lỗi, Tạp Tân điện hạ. Sư tôn của ta đang gặp một vị khách quan trọng ở bên trong, ngài đã dặn dò là bất kỳ ai cũng không được làm phiền."
Tạp Tân nhíu mày lại, nói: "Ngay cả ta cũng không ngoại lệ sao? Nhưng ta thay mặt phủ thành chủ đến, chuyện này không phải là chuyện tầm thường. Hơn nữa, ta cũng đã hẹn từ mười ngày trước."
"Điều này..."
Trên mặt Lỗ Hách lộ ra vẻ khó xử, quả thật thân phận của Tạp Tân không phải bình thường.
Hơn nữa cũng không phải Tạp Tân tự mình đến, mà là thay mặt phủ thành chủ đến.
Mặc dù Huyết Diêm điện không sợ phủ thành chủ, thế nhưng vẫn nên cho một chút mặt mũi.
"Hay là... làm phiền Lỗ Hách huynh đi thông báo một tiếng, làm như vậy chắc hẳn Mông Kỳ đại nhân sẽ gặp ta." Tạp Tân chắp tay nói.
Lỗ Hách ngẫm lại, gật đầu nói: "Được rồi, ta đi hỏi sư tôn một chút."
Đợi Lỗ Hách xoay người đi vào, Lân Hoa cười nói: "Cũng không biết đại nhân Mông Kỳ gặp đại nhân vật nào, lại có thể không để ý đến chuyện của chúng ta."
Tạp Tân cười nói: "Có thể chặn chúng ta ngoài cửa, thì nhất định là một đại nhân vật. Ta đoán, rất có thể là một Ma Dược Sư tam tinh."
Lân Hoa gật đầu, đồng ý với những suy đoán này.
Vừa đúng lúc này, Phiền Vũ cũng đi vào Ma Dược Đường.
Nhìn thấy Tạp Tân cùng Lân Hoa, trong lòng Phiền Vũ hơi ngưng lại, thầm nghĩ không tốt rồi.
Gần đây Ma Dược Đường cho ra một nhóm đan dược, rất là quý hiếm, không ít thế lực đã lập tức hành động sau khi nghe tin.
Trong lúc này thế lực có sức cạnh tranh mạnh nhất dĩ nhiên là phủ thành chủ.
Mặc dù thực lực luyện đan của đám người Mông Kỳ ở trước mặt Diệp Viễn còn rất kém, thế nhưng đan dược được mà Ma Dược Đường tạo ra thật sự rất được hoan nghênh ở Vương thành Tạp Bằng.
Tại Ma tộc có quá ít Ma Dược Sư tốt.
Phủ thành chủ đã nhận được tin tức từ sớm, cho nên mười ngày trước Tạp Tân đã hẹn xong với Mông Kỳ rằng hôm nay sẽ gặp mặt.
Vẻ mặt Tạp Tân vui vẻ nói: "Ha ha, Phiền Vũ huynh đến chậm một bước rồi, hôm nay đại nhân Mông Kỳ không tiếp khách, mời ngươi trở về đi."
Sắc mặt Phiền Vũ có chút khó coi, hừ lạnh nói: "Phủ thành chủ các ngươi ăn thịt, thì ngay cả miếng canh cũng không cho người khác uống sao? Lần này, nhất định Phiền gia chúng ta phải liều chết với các ngươi đến cùng."
Tạp Tân cười nói: "Ha ha, bây giờ ta phải đi vào để bàn bạc chuyện này cùng đại nhân Mông Kỳ, ngươi lấy cái gì để liều chết với ta? Ha ha, muốn cùng chết, lần sau đến sớm một chút."
Cơ mặt của Phiền Vũ co rút mãnh liệt mấy lần, bỗng nhiên cảm giác hơi bất lực.
Lai lịch của Tứ Đại Gia Tộc so với phủ thành chủ thì vẫn kém rất nhiều.
Người ta có tiền có thế, mỗi lần ra giá đều cao hơn gấp ba lần so với người khác, như thế thì nói chuyện làm sao được nữa?
Lúc này, Lỗ Hách đi ra từ phía bên trong, biểu hiện trên mặt hơi khó coi.
Tạp Tân nhìn thấy biểu tình của Lỗ Hách, trong lòng không khỏi ngưng lại một chút.
"Lỗ Hách huynh, đại nhân Mông Kỳ nói như thế nào?" Tạp Tân chắp tay nói.
Lỗ Hách tức giận nói: "Mời Tạp Tân điện hạ trở về đi. Ta mời ngươi trở về, ngươi lại muốn ta đi vào quấy rối sư tôn. Lần này tốt rồi, ta bị người mắng một trận, ngươi vui lắm phải không?"
Hiển nhiên, Lỗ Hách đã không thể giữ được dáng vẻ lịch sự lúc ban đầu nữa.
Lần này bị mắng, hẳn là không nhẹ.
Vừa rồi hắn đi vào, mới vừa báo tên của Tạp Tân thì đã bị Mông Kỳ chửi mắng một trận, ngay cả những lời như sẽ trục xuất khỏi sư môn cũng nói ra
Tâm tình của Lỗ Hách có thể tốt mới là lạ.
Vẻ mặt Tạp Tân lúng túng, nhét vào tay Lỗ Hách một cái nhẫn trữ vật, nói: “Đây là năm vạn Ma Nguyên Thạch hạ phẩm, coi như là lệ phí cho việc Lỗ Hách huynh đã vất vả. Nếu đại nhân Mông Kỳ đang gặp mặt một người khách quan trọng ở bên trong, vậy Tạp Tân sẽ không quấy rầy nữa, hôm nào lại tới thăm."
Ai ngờ, Lỗ Hách trực tiếp đẩy nhẫn trữ vật trở về, nói: "Vừa rồi sư tôn đã rất tức giận, ngay cả những lời như trục xuất khỏi sư môn cũng nói hết ra. Ngươi đây là đang muốn ta đi tìm đường chết phải không? Đi mau, đi nhanh đi."
Tạp Tân buồn bực không thôi, hắn không biết rốt cuộc là Mông Kỳ gặp mặt người khách quan trọng nào.
Kể cả có gặp mặt thành chủ đại nhân, cũng không đến nỗi có người đến thông báo một tiếng thì đã đòi đuổi đồ đệ ưu tú của mình ra khỏi sư môn đi?
Hơn nữa, hắn không nghe nói gần đây có vị đại nhân nào đi tới trong thành.
Hay là hỏi thăm một chút, rồi làm một ít bồi thường thỏa đáng.
Nhưng nếu như bởi vì chuyện này mà đắc tội Ma Dược Đường, thì có khả năng cái mất nhiều hơn cái được.
Xoa xóa cái mũi, sắc mặt Tạp Tân lộ ra vẻ khó chịu.
Hắn liếc mắt nhìn Phiền Vũ, người chưa từ bỏ ý định, thản nhiên nói: "Đi thôi, không nghe thấy đại nhân Mông Kỳ đang gặp mặt vị khách quan trọng sao? Chẳng lẽ, ngươi lại muốn hại Lỗ Hách huynh bị mắng lần nữa?"
Lời này cũng có chút khiến lòng hắn bi thương, rõ ràng làm cho Lỗ Hách ấm ức.
Vừa rồi tâm tình Lỗ Hách không tốt, vậy nên không để ý Phiền Vũ đang ở bên.
Tạp Tân vừa nói như vậy, hắn mới chú ý tới, Phiền Vũ đứng ở một bên đã rất lâu.
Quanh năm Lỗ Hách xử lý mọi việc cho Mông Kỳ, cũng là một người khôn khéo.
Hắn nhìn thấy Phiền Vũ thì lập tức hai mắt tỏa sáng, cười cười nói: "Hóa ra Phiền Vũ công tử cũng tới, xin lỗi xin lỗi, Lỗ Hách tiếp đón không chu đáo."
Vừa rồi Tạp Tân nói mấy câu kia thật ra là để Phiền Vũ rút lui.
Không nghĩ tới, Lỗ Hách lại có thể chủ động nói chuyện.
Phải biết, vừa rồi ngay cả thể diện hắn cũng không cho Tạp Tân nha.
"Lỗ Hách huynh nói gì vậy, là Phiền Vũ đột nhiên đến thăm, quấy rầy rồi." Phiền Vũ vội vàng nói.
Lỗ Hách cười nói: "Phiền Vũ công tử tới Ma Dược Đường, cũng là vì muốn gặp mặt sư tôn sao?"
Phiền Vũ lộ ra vẻ lúng túng, chẳng qua vẫn gật đầu, nói: "Phiền Vũ sẽ rời đi, không rước thêm phiền phức cho Lỗ Hách huynh."
Lỗ Hách bị dọa cho giật mình, vội vàng kéo hắn nói: "Đừng đi. Đến cũng đến rồi, đi cái gì? Ta đi vào thông báo một tiếng, ngươi chờ một chút."
Nói xong, Lỗ Hách trực tiếp xoay người rời đi.
Tạp Tân đã đi tới cửa, lại miễn cưỡng dừng bước.
Hắn nhìn về phía bóng lưng Lỗ Hách đang rời đi, tức đến xanh cả mặt.
Chuyện này là sao?
Từ đầu đến cuối, Lỗ Hách đều không cho mình nhìn thấy khuôn mặt hoà nhã.
Coi như vừa rồi bằng lòng đi vào thông báo thì vẻ mặt cũng tràn đầy vẻ không tình nguyện.
Hiện tại lại thay đổi, Phiền Vũ nói muốn rời đi, hắn lại chủ động lôi kéo Phiền Vũ, không cho hắn đi, còn chủ động vào thông báo.
Không phải hắn mới vừa nói rằng ngay cả những lời như trục xuất khỏi sư môn Mông Kỳ cũng nói hết ra sao?
Vẻ mặt của Phiền Vũ cũng mơ màng, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì.
Giao tình giữa mình và Lỗ Hách, hình như cũng không có tốt tới mức này?
Không bao lâu sau, Lỗ Hách vui vẻ đi ra ngoài, nói với Phiền Vũ: "Sư tôn nói, để cho công tử Phiền Vũ chờ tại thiền điện một chút. Chờ hắn làm xong công việc sẽ ngay lập tức sẽ tới gặp ngươi."
Hạnh phúc tới quá đột ngột, Phiền Vũ hoàn toàn không phản ứng kịp.
Xảy ra chuyện gì?
Một bên, sắc mặt của Tạp Tân đã sớm đen thành cái nồi.