Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn lão đầu biết rõ Gia Cát Thanh Hư có tính cách mắt cao hơn đầu, cộng thêm việc Ca Nặc dặn dò, cho nên trên đường đi không hề so đo cùng với hắn.

Nhưng mà bây giờ, người hắn mang đến đã chết sạch toàn bộ, làm gì còn có tâm tình tốt như vậy?

Gia Cát Thanh Hư hừ lạnh nói: "Thứ phế vật Ca Nặc phái tới thì có gì giỏi giang? Đừng tưởng rằng có Ca Nặc làm chỗ dựa thì bổn tọa sẽ không dám giết ngươi!”

Hàn lão đầu tức giận đến dựng râu trừng mắt, hắn phát hiện, căn bản là người này không biết nói đạo lý!

“Hừ, nếu như không phải vì Ca Nặc đại nhân thì ngươi đã sớm bị tên tiểu tử Diệp Viễn kia giết chết rồi, làm gì đến phiên ngươi đứng đây mà giễu võ dương oai như thế này? Ta khinh! Cái gì mà Định Thiên Thần Vương, cái gì mà đệ nhất Thần Vực, thật sự khiến người ta chê cười!” Hàn lão đầu lập tức đáp trả lại.

Lúc này, không ít võ giả bị âm thanh cãi vã của hai người bọn họ hấp dẫn, dừng chân lại đứng một bên xem náo nhiệt.

Nghe được lời của Hàn lão đầu, tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Trận chiến đó không hề được lan truyền ra.

Hiện tại bọn hắn mới biết được, Định Thiên Thần Vương vậy mà lại suýt chút nữa đã bị chết trong tay Diệp Viễn!

Đây chẳng phải nói rõ Lăng Thiên Thần Vương đã đã vượt qua cả Định Thiên Thần Vương hay sao?

“Ta không có nghe lầm đấy chứ? Vậy mà Lăng Thiên Thần Vương lại thiếu chút nữa đã giết được vị này!”

"Sự phát triển của Lăng Thiên Thần Vương quả thật là đáng sợ! Lúc này mới không bao lâu mà thực lực của hắn đã bay vọt như vậy!”

“Nếu như đây là sự thật, vậy chẳng phải là bài danh của Thập Đại Thần Vương sắp xảy ra biến hóa nữa rồi sao?”

...

Tin tức này thật sự quá kinh người.

Sự tồn tại bất khả chiến bại trong lòng của bọn họ bây giờ cũng đã bị kéo xuống khỏi thần đàn!

Nhưng mà lúc này đây, dường như trong nội tâm của tất cả mọi người đều là ngập tràn khoái ý.

Dù sao thì Định Thiên Thần Vương cũng đã đẩy bọn hắn vào con đường chết, hơn nữa phẩm hạnh của tên này thật sự khiến cho người không dám nịnh bợ.

Lăng Thiên Thần Vương thay thế vị trí của Định Thiên Thần Vương, bọn hắn cũng không cảm thấy có bao nhiêu cảm giác mất mát, ngược lại còn cảm thấy vô cùng hả giận!

Gia Cát Thanh Hư có thính lực bực nào chứ, hắn nghe thấy mấy lời nhỏ giọng nghị luận này thì càng nổi trận lôi đình.

"Nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì bổn tọa sẽ thành toàn cho ngươi!”

Gia Cát Thanh Hư làm sao còn có thể nhịn được, lập tức bạo phát, điểm ra một chỉ về phía Hàn lão đầu.

Hàn lão đầu cũng không phải đèn cạn dầu, hai người bắt đầu đại chiến với nhau.

Mức độ đại chiến bực này, hơn nữa còn ở bên trong đường hành lang chất hẹp, những người khác làm sao còn dám vây xem, nguyên một đám lẫn đi rất xa.

Bên trong đường hành lang truyền ra từng trận chấn động đáng sợ, nhưng mặt mũi nguyên một đám võ giả lại tràn đầy phấn khích.

“Hừ, cái tên Định Thiên Thần Vương kia làm mưa làm gió, không nghĩ tới vậy mà lại nội bộ đấu đá lẫn nhau! Thật sự là hả giận!”

“Tốt nhất là cứ để bọn hắn lưỡng bại câu thương! Loại người như thế này, căn bản không xứng với danh hiệu trong Thập Đại Thần Vương!”

“Thừa cơ hội này, chúng ta nhanh chân chạy thôi! Cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì chúng ta cũng phải chết trong tay bọn họ.”

“Đúng vậy, lúc trước là do chúng ta có vận khí tốt, thế nhưng cứ một mực làm bia đỡ đạn cho hắn, sớm muộn gì cũng chết.”

...

Mọi người bàn luận xong xuôi, cũng mặc kệ hai người kia đang hỗn chiến, nguyên một đám đi sâu vào bên trong.

Nhưng mà, bọn hắn kinh ngạc phát hiện, dường như ở đây thật sự không hề có nguy hiểm gì!

Một đường đi đến, bọn hắn có nhiều người như vậy mà vẫn không đụng phải một chút nguy hiểm nào.

Loại cảm giác này khiến cho bọn hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Những võ giả này có thể tu luyện tới cảnh giới ngày hôm nay, không biết đã lưu lạc qua bao nhiêu bí cảnh, có ai chưa từng một lần gặp phải tình cảnh thập tử nhất sinh mà có thành tựu của ngày hôm nay?

Nhưng mà tình huống giống như lúc này, cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa bao giờ gặp qua.

Hơn nữa, đây chính là di tích của tông môn thần đạo, theo lý thuyết thì không có khả năng xuất hiện loại tình huống như thế này.

Nhưng mà, thật sự nó đã xảy ra.

Không phải là không có người nào hoài nghi chuyện có liên quan đến Diệp Viễn, chỉ là theo bọn họ thấy, điều này căn bản là chuyện không có khả năng.

Đây chính là di tích tông môn thần đạo, ngươi nói gây ra cấm chế cho ai thì gây, không gây không chế cho người nào thì đều được hay sao?

Điều này không khỏi quá vô lý rồi.

So sánh với điều đó thì bọn họ càng muốn tin vào vận khí của mình tốt hơn, cho nên mới đụng phải một ngôi mộ không xác.

Đại chiến xong, Gia Cát Thanh Hư lạnh lùng nhìn Hàn lão đầu đứng đối diện cùng với khung cảnh hoang tàn khắp nơi, hừ lạnh nói: “Chút bổn sự ấy mà cũng dám hung hăng càn quấy trước mặt bổn tọa! Hôm nay vì nể mặt Ca Nặc nên tha cho ngươi một mạng. Nếu như còn tái phạm thì nhất định sẽ giết không tha!”

Lúc này nhìn Hàn lão đầu có vẻ thê thảm vô cùng, toàn thân giống như trái dưa hấu nát, hắn đã bị Gia Cát Thanh Hư đánh thành một cái rổ rồi.

Hắn hơi kiêng kỵ nhìn về phía Gia Cát Thanh Hư, cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn đối với sự cường đại của tên này.

Đương nhiên Hàn lão đầu biết rõ thực lực của Gia Cát Thanh Hư, hắn cũng rất tự tin đối với thực lực của mình.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, Ca Nặc đại nhân dùng thủ đoạn gì mà chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã làm cho thực lực của Gia Cát Thanh Hư tiến bộ đến tình trạng như thế.

Phải biết rằng, Gia Cát Thanh Hư cũng không hề trở thành ma nô của Ca Nặc đại nhân, cũng không hề tu luyện công pháp ma đạo.

Chiêu thức hắn sử dụng vẫn là Phạn Thiên Tâm Kinh thuần chánh nhất của Thánh Thành!

“Vâng!” Hàn lão đầu ra vẻ phục tùng, nói một tiếng.

Hắn không hề có được thủ đoạn của Ca Nặc đại nhân, với thực lực của Gia Cát Thanh Hư bây giờ, tuyệt đối có thể gạt bỏ hắn triệt để.

Nhưng mà, nhiệm vụ lần này hắn cũng tăng thêm được vài phần tin tưởng.

Với thực lực hiện tại của Gia Cát Thanh Hư có lẽ cũng đã đủ để chém giết Diệp Viễn rồi.

Thu phục được Hàn lão đầu, hai người Gia Cát Thanh Hư lại tiếp tục đi sâu vào bên trong.

Nhưng mà, bọn hắn trước sau như một vẫn là không may.

Dọc theo con đường này, bọn hắn gần như làm cho toàn bộ cấm chế ở đây đều phát ra trong một lần.

Nói chung, di tích của tông môn thần đạo có cấm chế, ngay cả Gia Cát Thanh Hư cũng phải khó khăn lắm mới có thể còn sống mà đi ra.

Về phần Hàn lão đầu, nếu như không phải vì lực lượng sinh mệnh của Ma tộc dai dẳng thì cũng đã sớm bị chết nhiều lần rồi.

“Đại nhân, ở đây có điều không đúng! Chỉ sợ là có người đang điều khiển những cấm chế này, chờ chúng ta đi qua thì mở ra! Nếu như ta đoán không sai thì nhất định đó chính là Diệp Viễn!” Hàn lão đầu trầm mặt nói.

Sắc mặt Gia Cát Thanh Hư tái nhợt, dọc theo con đường này, thương thế của hắn cũng không hề nhẹ.

Nghe Hàn lão đầu nhắc nhở, hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Còn cần ngươi nhắc à, thật sự cho rằng bổn tọa là người ngu hay sao? Đáng chết! Rốt cuộc tiểu tử này làm cách nào mà có thể làm được như vậy chứ? Luyện Hồn Tông thời Thái Cổ, ngay cả Tả Tông đại nhân cũng hết sức kiêng kỵ, vậy mà tên này lại có thể điều khiển được cấm chế nơi này!”

Hiện tại Gia Cát Thanh Hư mới biết được, thật sự là sai một ly đi một dặm.

Ban đầu dẫn dụ Diệp Viễn đến nơi này, vậy mà bây giờ lại thành ra tự lấy đá đập chân mình.

Cũng không biết Diệp Viễn đã dùng thủ đoạn gì mà lại có thể đào được cái hố lớn như vậy cho bọn hắn.

Loại chuyện này, căn bản là không có khả năng xảy ra!

...

“Xem ra, cuối cùng bọn hắn cũng đã ý thức được rồi.” Khóe miệng Diệp Viễn hơi vểnh lên lẩm bẩm.

“Đại ca, thời gian đã lâu như vậy rồi, chẳng lẽ cấm chế nơi này vẫn không thể giết được bọn hắn?” Bạch Quang nghi ngờ nói.

Ánh mắt Diệp Viễn thâm thúy nói: "Có lẽ Gia Cát Thanh Hư đã đạt được không ít thứ tốt từ chỗ Ca Nặc, thực lực đột nhiên tăng mạnh. Muốn dùng cấm chế giết hắn chỉ sợ không dễ dàng gì rồi. Hiện tại ta chống lại hắn cũng chưa chắc nắm được phần hơn.”

Lời nói của Diệp Viễn khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người đều biến sắc.

Có thể để cho Diệp Viễn nói ra những lời này, xem ra thực lực của Gia Cát Thanh Hư thật sự đã tiến bộ rất nhiều!

“Đại nhân, vậy... vậy phải xử lý như thế nào?” Diệp Thịnh chần chờ hỏi.

Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, không có gì to tát. Tốt xấu gì Luyện Hồn Tông cũng là tông môn thời thần đạo, làm gì có chuyện bọn hắn đi ra ngoài bình yên vô sự một cách dễ dàng như vậy? Bản thiếu gia đã chuẩn bị cho bọn hắn một bữa tiệc lớn, hi vọng bọn hắn có thể từ từ nhấm nháp một cách vui vẻ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK