Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộc Minh tức giận!

Tấm mặt mo này của hắn, ngoại trừ đại trưởng lão mặt mũi của ai cũng không nể.

Không ngờ được, hôm nay lại phải cúi đầu với một đứa trẻ!

Nhưng mà, bây giờ hắn không cúi đầu, chẳng khác nào là khiêu chiến với toàn bộ trưởng lão Đan Tháp.

Cái tội danh này, hắn không nhận nổi.

Thật sự náo lên, hắn tuyệt đối không an toàn thoát thân được!

“Diệp… Diệp trưởng lão, vừa rồi Lộc Minh lỗ mãng, xin Diệp… Diệp trưởng lão đừng trách!” Lộc Minh cắn răng nói.

Lúc hắn nói ba chữ “Diệp trưởng lão”, cảm thấy da gà toàn thân nổi lên, thực sự là vô cùng khó chịu.

Người khác thấy một màn vậy, cũng là nói không lên lời.

Lộc Minh đều đã sắp vào quan tài rồi, lại phải hành lễ nói xin lỗi với một trưởng lão trẻ tuổi như vậy, có một loại cảm giác nói không nên lời.

“Ừm, nể mặt mũi Đại trưởng lão, lần này tạm bỏ qua cho ngươi! Lần sau, nếu như có tái phạm, dựa theo quy củ của Đan Tháp, nghiêm trị không tha!” Diệp Viễn bày ra bộ dạng vô cùng đại lượng, thực sự giống như đang dạy dỗ hậu sinh vãn bối.

Tiểu tử này, còn thuận cột leo lên!

Lộc Minh hừ lạnh một tiếng, nói: “Diệp trưởng lão, Lộc mỗ hôm nay muốn tìm người lãnh giáo một chút, trợ hứng cho thi đấu Đan Tháp, thế nào?”

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ngươi chỉ là một chấp sự, có tư cách gì lãnh giáo với ta?”

Lời này vừa nói ra, bên dưới liền truyền ra tiếng la ó.

Hiên nhiên, bọn họ đối với cách làm trốn tránh này của Diệp Viễn, đã nhẫn nại đến cực hạn.

Lúc nào cũng lấy thân phận trưởng lão tới dọa người, cũng là rất khó làm người khác thán phục.

Lộc Minh nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi vô cùng vui sướng.

Lộc Minh cười lạnh nói: “Ha ha, Diệp trưởng lão bất quá cũng chỉ là đan thần tam tinh, lão phu dù gì cũng là một đan thần tứ tinh trung cấp, chẳng lẽ còn không có tư cách làm đối thủ của ngươi? Hay là, ngươi căn bản là thật giả lẫn lộn, căn bản không dám ứng chiến?”

Đối mặt với âÂm thanh la lối, Diệp Viễn căn bản không thèm để ý, khinh thường nói: “Nếu như ngay cả ngươi cũng không thắng được, vậy thì có tư cách gì đảm đương chức vị trưởng lão này? Cũng được, nếu các ngươi đã muốn mở mang một chút thực lực của bổn trưởng lão, vậy thì thỏa mãn các ngươi là được rồi.”

Lộc Minh lộ ra vẻ bất ngờ, hắn còn tưởng rằng Diệp Viễn mạnh miệng, chuẩn bị nói ra một đống lý do thoái thác.

Không ngờ được, Diệp Viễn thế mà lại bằng lòng.

“Ha ha, vậy thì mời Diệp trưởng lão chỉ giáo.” Lộc Minh chắp tay cười nói.

Hắn căn bản không cho rằng Diệp Viễn có thể thắng hắn, một đan thần tam tinh hắn còn không thắng được, vậy thì đời này lăn lộn phí công rồi.

Nhưng mà, Diệp Viễn lại nói: “Ta lúc nào nói muốn so với ngươi?”

Lộc Minh sững sờ, đã thấy Diệp Viễn chắp tay nói với Nhược Hư: “Đại trưởng lão, từ khi đi về hoàng thành Thiên Ưng, Diệp mỗ đã nghe nói ngươi đan đạo thông thiên, cả hoàng thành Thiên Ưng này không có người nào địch được. Diệp mỗ bất tài, hôm nay muốn khiêu chiến một chút với đại trưởng lão, không biết… ý đại trưởng lão thế nào?”

Tất cả mọi người há hốc mồm, tiểu tử này, muốn khiêu chiến đại trưởng lão?

Hắn điên rồi hả!

Toàn bộ hoàng thành Thiên Ưng, trừ nhị trưởng lão, lại còn có người dám khiêu chiến đại trưởng lão!

Đại trưởng lão và nhị trưởng lão, đều là đứng đầu hoàng thành Thiên Ưng.

Đan đạo của bọn họ tuyệt đối là đứng đầu!

Trưởng lão khác và hai người họ căn bản là không ở trên cùng một đường.

Một đan thần tam tinh nhỏ nhỏ, lại dám trực tiếp khiêu chiến đại trưởng lão!

Chỉ có nhị trưởng lão Hiên Vũ, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên một nụ cười không dễ phát giác.

Ông chợt phát hiện, sự xuất hiện của Diệp Viễn này đối với ông mà nói nhất định chính là phúc âm.

Thứ ông am hiểu, Diệp Viễn càng am hiểu hơn.

Thứ ông không hiểu, Diệp Viễn cũng hiểu!

Sợ rằng tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Viễn là đang không tự lượng sức mình, nhưng mà chỉ có ông biết, Diệp Viễn đối đầu với Nhược Hư, nhất định sẽ còn ăn hiếp đối phương!

Hắn đấu với Nhược Hư nhiều năm như vậy, quá hiểu rõ thực lực của Nhược Hư!

Một chiêu này của Diệp Viễn, thực sự là vừa khéo!

Nhược Hư bằng lòng, hắn chắc chắn sẽ thất bại.

Đến lúc đó, thể diện của Nhược Hư sẽ mất hết.

Nếu như Nhược Hư ỷ vào thân phận của mình không đồng ý, Diệp Viễn cũng có thể thuận thế mà xuống, thoát khỏi sự dây dưa của đối phương.

Nếu như Nhược Hư thông minh, sẽ không tiếp tục giằng co với Diệp Viễn.

Nếu không hôm nay, hắn sẽ chết rất khó coi.

Nhược Hư cũng là sững sờ, chợt cười nói: “Ồ? Diệp trưởng lão lại muốn khiêu chiến với lão phu! Ha ha, thực sự là thiếu niên can đảm! Nếu như lão phu tránh không chiến, sợ rằng hôm nay sẽ là mọi người mất hứng. Được, lão phu đồng ý!”

Hiên Vũ có chút bất ngờ liếc mặt nhìn Nhược Hư, có điều lại lập tức nhắm mắt lại.

Tự mình tìm đường chết, cũng không có cách nào.

“Đại trưởng lão thế mà lại bằng lòng!”

“Có thể chứng kiến đại trưởng lão tự mình xuất thủ, thực sự là khó có được!”

“Ha ha, tiểu tử kia cho rằng đại trưởng lão ỷ vào thân phận của mình sẽ không tính toán với hắn. Nhưng nhất định, đại trưởng lão lại đồng ý!”

Ở đây có rất nhiều người phái của đại trưởng lão cười nhạo Diệp Viễn không biết tự lượng sức mình, vô cùng chờ mong đại trưởng lão xuất thủ.

Nhược Hư và Diệp Viễn đấu đan, đương nhiên chỉ có thể luyện thế thần đan tam tinh.

Mà trong tạo nghệ thần đan tam tinh, đại trưởng lão đã sớm xuất thần nhập hóa, đối phó với Diệp Viễn còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Diệp Viễn mỉm cười, nói: “Đại trưởng lão, quan trọng là thi đấu Đan Tháp, chúng ta không thể đoạt danh tiếng của người khác. Luận bàn của chúng ta, không bằng đặt ở sau thi đấu đi.”

Nhược Hư gật đầu, nói: “Cũng được, theo ý ngươi! Thi đấu Đan Tháp, bắt đầu đi!”

Một chấp sự đi tới giữa quảng trường, nói: “Vòng đầu tiên, đấu hỏa, mời hỏa chủng!”

Tiếng nói vừa dứt, đỉnh tháp Đan Tháp đột nhiên phun ra một đạo hỏa diễm.

Trong chớp mắt, giống như một cơn mưa lửa, tản mát tứ phương.

Lúc này, mấy trăm đệ tử tam tinh đứng thành một cái vòng tròn lớn, mưa hỏa diễm kia, chuẩn xác rơi vào bên cạnh bọn họ.

Những ngọn lửa này đều là thần hỏa cấp ba, nhưng mà không có thuộc tính gì đặc biệt, giống như tất cả linh tính đều bị xóa sạch.

Vòng thứ nhất, đấu hỏa, những đệ tử tam tinh phải khống chế được những thần hỏa không có linh tính này, tiêu diệt thần hỏa của người khác.

Một vòng này sẽ đào thải một bộ phận lớn đệ tử tam tinh, cuối cùng sẽ chỉ giữ lại một trăm người, đi vào vòng thứ hai.

Loại thi đấu này, đối với tất cả mọi người mà nói đều rất công bằng, hỏa diễm mọi người giống nhau như đúc, không có một chút chỗ nào để mưu lợi.

Thứ bọn họ có thể làm, chính là nâng cao thuật khống hỏa của mình, đánh bại người khác.

Mấy trăm đệ tử tinh anh cùng đấu hỏa ở một vòng này, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.

“y, cửa ải đấu hỏa này chẳng có gì hay để đấu cả, một chút lo lắng cũng không có!”

“Đúng vậy, thuật khống hỏa của Tống Khải Dương tuyệt trần, bên trong đám tam tinh căn bản không có địch thủ.”

“Lần này sợ rằng Tống Khải Dương sẽ ra tay nặng rồi, những đệ tử tam tinh kia của nhị trường lão, lần này có vẻ yếu rồi.”

Nếu là đấu hỏa, thì phải đuổi cùng giết tận thần hỏa của người khác.

Tống Khải Dương bây giờ trong bụng là đang giận đến tím người, nhất định sẽ nhằm thẳng vào đệ tử của nhị trưởng lão.

“Bắt đầu!”

Theo tiếng hô lớn của chấp sự, đấu hỏa chính thức bắt đầu.

Khóe miệng Tống Khải Dương hiện lên một nụ cười nhạt, đầu ngón tay vẩy một cái, thần hỏa kia khéo léo bay ra ngoài.

“Vù vù vù...”

Chỉ nhìn thấy, vô số hỏa diễm đan vào một chỗ, lập tức rơi vào hỗn chiến.

“Phốc!”

Hỏa diễm của Tống Khải Dương như một thanh kiếm, trực tiếp đập chết một hỏa diễm của đệ tử của nhị trưởng lão.

Tàn sát, bắt đầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK