Nhìn thấy những người này tới lúc này rồi vẫn còn muốn bảo toàn lực lượng, Tĩnh Huyền trước giờ lạnh như băng cũng phải phát điên lên.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Lão tổ của các tông môn khác câm như hến, không ai dám lên tiếng.
Tĩnh Huyền vốn là người ít nói, nhưng một khi cần phải lên tiếng, thì tiếng nói của bà lại rất có trọng lượng.
Tuy liên minh đã được thành lập, nhưng các tông môn của Vô Biên giới vẫn cần phải được duy trì, cho nên bọn họ đều không nỡ đấy người của mình vào chỗ chết.
Ninh Nhất Hiền quét mắt nhìn một lượt, từ tốn nói: “Không ai lên tiếng đúng không? Vậy để ta gọi tên.”
Không khí trong gian phòng lúc này bất chợt trở nên căng thẳng.
Ánh mắt của Ninh Nhất Hiền lướt qua một lượt các gương mặt phía dưới, mỗi lần ánh mắt dừng lại ở người nào, người đó gần như nín thở lo lắng.
Ánh mắt của Ninh Nhất Hiền cuối cùng cũng dừng lại ở phía lão tổ của Hắc Viêm Tông, khiến não hắn ta muốn nố tung.
Xích Quang Thành lúc này chẳng khác nào chảo lửa, dường như đây là nhiệm vụ một đi không trở lại. Nếu để người của Hắc Viêm Tông bọn họ tới đó, thì liệu rằng còn ai có thể trở về được?
Đúng lúc lão tổ Hầc Viêm Tông mặt mày u dột, đột nhiên có thuộc hạ vào cấp báo: “Minh chủ, Diệp Viễn đại nhân đã trở về, bây giờ đang ở bên ngoài điện.”
Ninh Nhất Hiền kinh ngạc đứng bật dậy nói: “Mau, mau cho gọi hắn vào đây!”
Lão tổ Hắc Viêm Tông nhìn sắc mặt của Ninh Nhất Hiền giãn ra một cái mới dám thờ dài một tiếng.
Cho dù nói thế nào, thì cũng coi như thoát được lần này.
Không lâu sau, Diệp Viễn dẫn theo bốn người đám Liễu Hồng cùng tiến vào đại điện nghị sự.
Ánh mắt của Ninh Nhất Hiền nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, trong ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên.
“Các vị minh chủ đại nhân, vẫn ổn chứ?” Diệp Viễn hỏi.
Lúc này Ninh Nhất Hiền mới định thần lại, nắm chặt vai Diệp Viễn, vui mừng nói: “Sự tiến bộ của Diệp lão đệ thật đáng kinh ngạc đấy! Trước khi vào Hạo Thiên Tháp mới chỉ Hoá Hải tầng hai, còn chưa đầy một tháng, mà ngươi đã đột phá lên Hoá Hải tầng tám!”
Không khí căng như dây đàn lúc trước nhờ sự trở về của Diệp Viễn mà đã được phá tan, khiến bọn họ bớt căng thẳng hơn nhiều.
Thế nhưng khi nghe Ninh Nhất Hiền nói như vậy, bọn họ mới choàng tỉnh.
Chỉ tham gia một lần tu luyện, với thời gian chưa đầy một tháng đã có thể đột phá hẳn sáu tầng tiếu cảnh giới, như vậy có phải là khoa trương quá rồi không!
Song Diệp Viễn lại như không để ý mà đáp lời: “Ha ha, vì gặp được vài cơ duyên trong Hạo Thiên Tháp cho nên có chút đột phá.”
Ninh Nhất Hiền dè dặt hỏi: “Diệp lão đệ cuối cùng vượt qua được tầng thứ mấy?”
Tất cả mọi người đều dỏng tai lên nghe khi hắn đặt câu hỏi này.
Bọn họ đều rất hiếu kỳ muốn biết tới cuối cùng Diệp Viễn có thể lên được tầng thứ mấy.
Diệp Viễn cười nói: “Tâng thứ tám.”
Một luồng không khí lạnh như thổi qua khắp căn phòng.
“Không phải đùa đấy chứ? Tâng thứ tám! Cả vạn năm nay, cũng chỉ mới có một người lên được tới tầng thứ tám!”
“Không phải tức là nói Diệp Viễn là thiên tài hàng đầu trong vạn năm nay sao? Trời ạ, thật không thể ngờ được!”
“Các người nói xem, có phải hắn đang nói khoác không đấy? Tâng thứ bảy cũng đã nghịch thiên lắm rồi, tầng thứ tám…”
“Nói khoác cái đầu ngươi ấy! Trước khi Diệp Viễn đi ra, hắn đã có thể liên tiếp đạt được xuất sắc vượt ải, lại không thể lên được tới tầng thứ tám hay sao? Hơn nữa còn có Hải lão và tứ đại thiên tài làm chứng, nếu hắn có nói dối thì cũng sẽ bị vạch trần thôi hiểu không?”
Bọn họ nào biết, Diệp Viễn không hề nói khoác, mà còn cố tình nói giảm đi để che giấu sự thật.
Ninh Nhất Hiền nghe vậy vui ra mặt nói: “Diệp lão đệ quả đúng là thiên tài trong thiên tài, lại còn vượt xa hơn cả Đại Diễn Chân Quân nghìn năm trước! Chúc mừng lão đệ, với tài năng của lão đệ, ngày phi thăng Thần Vực sẽ không còn xa!”
Diệp Viễn cười nói: “Cơm cũng phải ăn từng thìa, bây giờ ta mới chỉ là Hoá Hải Cảnh, vẫn còn cả một chặng đường dài mới có thể phi thăng!”
Nghe câu này, Ninh Nhất Hiền lại càng đánh giá Diệp Viễn cao hơn.
Bởi so với đám người Quách Đào Quần bọn họ, tuy Diệp Viễn ít tuổi hơn nhưng lại chín chắn hơn nhiều.
“Đúng rồi, ta có một chuyện muốn nói với mọi người, vẫn mong mọi người sẽ chuẩn bị sẵn tâm lý. Hạo Thiên Tháp… đã biến mất!”