Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Phàm vừa nhìn thấy Thương Hoa Kiếm đáy mắt không giấu nổi sự tham lam: “Ba mươi hai Cấm Linh Khí”.

“Hê hê, ánh mắt của Hám Sơn tiền bối thật tinh tường”. Diệp Viễn giễu cợt nói.

“Ha ha, Tái ông mất ngựa biết đâu lại là phúc! Mất đi một cây õ Lan Linh Chi, nhưng lại lấy được một thanh Ba mươi hai Cấm Linh Khí, trời cao đối với ta quả thật không tệ!” Vương Phàm cười to nói.

Diệp viễn cười lạnh: “Đừng có văng răng hàm của ngài ra!”

“Hừ! Tiểu tử miệng lưỡi bén nhọn, hỏm nay xem lão phu phế đi xương cốt của người!”. Vương Phàm hừ lạnh.

Mai Trăn thấy Diệp Viễn không đi, trong lòng sốt sắng nói: “Diệp Viễn, các ngươi mau đi đi! Bọn chúng có hai, cường giả Hóa Hải cảnh, các ngươi còn lưu lại là muốn tự tìm đường chết sao!”

“Đi? Đi được không?”

Vương Phàm làm gì cho họ cơ hội, vẫy tay một cái đám đệ tử u Vân tông liền bị vây quanh.

Mai Trăn thấy thế, dáng vẻ chỉ tiếc mài sắt không thành thép, tức giận bất đắc dĩ nói: “Các người… Ài…!”

Diệp Viễn lại không thèm để ý, truyền âm nói: “Mai trưởng lão bình tĩnh đừng nóng, cứ nhìn xem là được rồi”.

“Trời ơi! Diệp Viễn, ta biết ngươi dựa vào nơi đây không thể tồn tại thực lực Ngưng Tinh cảnh trở lên, nhưng cho dù là Ngưng Tinh cảnh đỉnh phong thì ngươi cũng làm sao đối phó được.” Mai trưởng lão than thở.

Diệp Viễn cười nói: “Không hẳn”.

Diệp Viễn bước lên một bước nói với Vương Phàm: “Hám Sơn tiền bối, không phải ngươi muốn gây phiền phức cho ta sao? Như vậy đi, hai người chúng ta một đấu một! Nếu ngươi thắng, đưa kiếm cho ngươi, ta mặc ngươi xử trí; nếu ngươi thua, thì để chúng ta rời khỏi!”

Vương Phàm nghe vậy sững người, Linh Dịch cảnh khiêu chiến Hóa Hải Cảnh sao?

Vừa rồi còn thấy tên tiểu tử này có chút quỷ dị, bây giờ xem ra vốn dĩ chính là một tên não tàn.

Vương Phàm còn chưa nói, Mai Trăn lại sốt ruột: “Sao có thể thế được! Vương Phàm, ngươi với ta một đấu một!”

Vương Phàm không thèm để ý Mai Trăn, ha ha cười to: “Tiểu tử, không phải là ngươi bị dọa mất não rồi đấy chứ?

Một đối một với ta? Ngươi cho rằng có được Ba mươi hai Cấm Linh Khí là vô địch sao?”

Lời này vừa nói bên phía Thượng Thanh tông liền cười to không ngừng.

“Ha ha, thật nực cười! Ta lớn ngần này cũng là lần đầu tiên nghe nói Linh Dịch Cảnh khiêu chiến Hóa Hải cảnh đấy!”

“Não của thủ lĩnh U Vân tông cũng đều hỏng hết rồi sao? Thế mà lại giao Ba mươi hai Cấm Linh Khí cho một tên đần như vậy?”

“Ha ha, Linh Khí của người ta nhiều đến phát sợ, tặng Linh Khí cho Vương Trưởng lão rồi chẳng lẽ ngươi còn muốn ngăn cản người ta sao?”

Đám người ngươi một câu, ta một câu lại là một trận cười vang.

Thế nhưng Diệp Viễn không cười, ánh mắt kiên định nhìn Mai Trăn nói: “Mai trưởng lão, ở đây giao cho ta là được rồi, ngài mang các sư huynh lui qua một bên đi!”

Nhìn thấy ánh mắt như thể ra lệnh của Diệp Viễn, không biết tại sao lời đang đến bên miệng của Mai trưởng lão lại nuốt trở vào.

“Vậy… vậy ngươi hãy cẩn thận!” Mai trưởng lão ma xui quỷ khiến đồng ý nói.

Cả quãng đường này, Diệp Viễn đã vô tình thay thế địa vị của Mai Trăn, trở thành người dẫn đội của u Vân tông!

Nhưng ngay cả Mai Trăn cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Thuyết phục xong Mai Trăn, Diệp Viễn quay đầu nói với Vương Phàm: “Sao nào? Có dám không?”

Vương Phàm thấy thế khôi hài nói: “Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đấy, ta lại có chút sợ hãi nha! Có điều… nếu ngươi đã có thành ý như vậy, ta không đồng ý chẳng phải là quá không hiểu chuyện rồi sao?”

Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Hám Sơn tiền bối quả nhiên bản chất không đổi, da mặt vẫn dày như vậy!”

Vương Phàm đã quen khẩu khí của Diệp Viễn, biết miệng lưỡi không thắng được hắn, dứt khoát không tranh cãi nữa.

Hắn nhìn Thương Hoa Kiếm trong tay Diệp Viễn, ánh mắt sáng quắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK